Chương trước
Chương sau

"Có thể trực tiếp đi vào à? Ta thấy tất cả mọi người đều xếp hàng nên xếp hàng thôi!" Diệp Lãng ngơ ngác nói.
"..."
Hiện tại Quang Minh Thị Vệ Quân xem như hiểu được, quả nhiên Diệp Lãng mơ hồ như trong truyền thuyết vậy, trước Quang Minh Kỵ Sĩ rõ ràng có nói với hắn là có thể trực tiếp vào Thánh Thành, hắn lại vì có người xếp hàng nên cũng đứng vào xếp hàng.
Cùng lúc đó, mấy nam nữ có bối cảnh thâm hậu kia cũng hiểu được một chuyện, Diệp Lãng tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài vậy, có điều bọn hắn vẫn không rõ Diệp Lãng là ai cả.
"Hắn là ai, vì sao các ngươi lại tin hắn?" Thanh niên kia hỏi.
"Hắn chính là thần Y công tử, Mơ Hồ Thần Y đã giải cứu mấy vạn người, chúng ta không tin hắn thì chẳng lẽ đi tin tưởng mấy kẻ chỉ biết nói lão ba mình là ai như các ngươi sao?" Nữa trước Quang Minh Thị Vệ Quân nói rất tôn kính, nửa sau mang vẻ cực kỳ khinh thường vả khinh bỉ.
Diệp Lãng được người tôn kính là vì chính bản thân hắn mà không phải vì dựa hơi người khác, so sánh hai bên thì mấy nam nữ này quả thật đáng khinh thường! "Hóa ra là hắn..."
Nhưng người gần đó nói thầm, hiện tại danh tiếng Diệp Lãng như mặt trời ban trưa, không ai không biết. Đương nhiên nhưng người này không nhất định phải biết tên Diệp Lãng, hiện tại ngoại hiệu của Diệp Lãng nổi đanh hơn tên của chính hắn rất nhiều.
"Nếu các ngươi còn muốn vào Thánh Thành thì đi xếp hàng đi, nếu không chúng ta cũng không nể tình đâu!" Quang Minh Thị Vệ Quân nói với mấy thanh niên nam nữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy người kia khẽ cắn môi, hung hăng nhìn Diệp Lãng một cái, sau đó mới không cam lòng rời đi.
Cái này không trách ai được, chỉ trách bọn hắn chọn không đúng người, vừa lúc đụng phải Diệp Lãng!
"Đúng đúng, người chen ngang thì lăn ra xa xa một chút!" Diệp Lãng hưng phấn kêu, mà tựa hồ hắn không có ý định rời khỏi đội ngũ.
Quang Minh Thị Vệ Quân nhìn Diệp Lãng, sau khi xác định Diệp Lãng còn muốn xếp hàng mới nói: "Công tử, người còn xếp hàng làm gì?"
"Xếp hàng vào thành a!" Diệp Lãng đáp.
Lúc này ngươi còn muốn xếp hàng, lấy thân phận địa vị của ngươi ở đây thì ngươi muốn vào cửa này kiểu gì chả được...
"... Hay là người đi theo chúng ta vào thành đi." Quang Minh Thị Vệ Quân nói.
"Ừ, như vậy à, vậy có ảnh hưởng đến nhưng người khác không?" Diệp Lãng hỏi hẳn còn đang sợ nếu mình đi vào sẽ cướp đoạt vị trí của người khác.
"Công tử, người ở đây mới ảnh hưởng đến người khác đó, rõ ràng người có thể trực tiếp đi vào, không nên chiếm vị trí của người khác a!" Quang Minh Thị Vệ Quân nói.
"Vậy à, thế chúng ta vào thôi!" Diệp Lãng gật gật đâu, kết thúc kiếp sống xếp hàng của mình, lần đầu tiên bước vào Thánh Thành trên Thánh Sơn này!
Sau khi Diệp Lãng đi vào Thánh Thành, bước trên con đường trong thành, hắn phát hiện ngọn núi và cái thành này kết hợp với nhau thật hoàn mỹ, làm người ta cảm giác rất hài hòa.
Cái Thánh Thành này tồn tại mấy ngàn năm rồi, trải qua mấy ngàn năm tu chỉnh, cơ hồ đạt đến trình độ không thể chê vào đâu được, tất nhiên sẽ trở nên rất hoàn mỹ!
Cái này cũng không phải một người có thể làm được, cho dù là thiên tài trong thiên tài cũng không thể!
Hiện tại chuyện Diệp Lãng cần làm là ngoài dạo phố ra, còn một việc rất quan trọng là phải tìm được địa chỉ hiện tại của Diệp Gia Học Viện, tìm được đám người Diệp Lam Vũ đã.
Mà cũng may là bây giờ có Chân Tiểu Yên bên cạnh, có thể mang hắn đến mục tiêu, nếu không tuy Diệp Lãng không thể rời khỏi Thánh Thành phòng ngự nghiêm mật này cũng có thể chạy đi chỗ khác.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Quang Minh Thị Vệ Quân, Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên đi đến một cái viện khá lớn, ừ, trong Thánh Thành này thì coi như khá lớn rồi!
Nhà lầu ba tầng, vài cái nhà lầu tổ hợp lại thành một cái cung điện xa hoa, đây là một loại kiến trúc điển hình kiểu phương tây, giống như cung điện Buckingham vậy, bên trong tổng cộng có hơn hai ngàn phòng!
Mà ở Thánh Thành, những tòa nhà kiểu cung điện như vậy không phải hi hữu, không chỉ như vậy, những cung điện tốt hơn thế cũng có, cái này là sự tích lũy mấy ngàn năm đấy.
Mỗi ngày Thánh Thành đều có tiến cống từ khắp nơi trên đại lục, tích lũy dần dần. Hơn nữa giáo đồ cần có việc để hoạt động gân cốt một chút nên biến thành như vậy.
Mà vì chỗ này có hơn hai ngàn phòng nên cũng để cho tất cả đội ngũ các học viện đều vào ở, đại bộ phận học viện chỉ cần một vài phòng nên còn rất nhiều phòng trống.
Mà tất cả những đội ngũ này cũng không vì xếp hạng mà có đãi ngộ khác nhau, ở Thánh Thành này thì tất cả mọi người được đối xử ngang nhau, không có ngoại lệ!
Bởi vậy cũng tạo nên một trường hợp rất kỳ lạ, tất cả đội ngũ không giống trước kia,
phân mạnh yếu rõ ràng mà trộn lẫn vào nhau.
Hơn nữa mạnh yếu gì cũng không có đãi ngộ khác nhau, hoàn toàn một kiểu!
"Diệp Lãng, Diệp Lãng..." Trong cung điện này, tạm gọi là cung điện đi, truyền đến một tiếng kêu to có điều sốt ruột, thanh âm rất trong trẻo, tựa như tiếng chim hót vậy.
"? Ai gọi Diệp Lãng đấy?" Đang khắc khẩu vì một chuyện nhỏ, Thất công chúa nghe vậy liền ngừng lại, hỏi Diệp Lam Vũ.
"Đó là thanh âm của Tiểu Yên, ngươi không nghe ra được à?" Diệp Lam Vũ rất khinh thường nói tựa hồ còn đang trong giai đoạn khắc khẩu, chưa dứt ra được.
"Hóa ra là Tiểu Yên, nàng gọi Diệp Lãng làm gì, Diệp Lãng lại không ở đây... Khoan khoan..." Thất công chúa nói xong liền phản ứng lại, nhìn Diệp Lam Vũ.
Mà lúc này Diệp Lam Vũ cũng nhìn Thất công chúa...
Sau đó hai người đồng thời nói: "Không tốt! Đệ đệ (Diệp Lãng) lại mất tích!"
"Tiểu Yên!"
Hai người ném lại hết thảy, nhanh chân chạy về phía Tiểu Yên.
Nếu không phải Diệp Lãng mất tích thì sao Chân Tiểu Yên lại lớn tiếng gọi tên hắn ở đây được, với tính cách của nàng sẽ không lớn tiếng trước nơi có nhiều người xa lạ như vậy.
Có thể khẳng định nhất định là Diệp Lãng mất tích, tìm không thấy, nếu không Chân Tiểu Yên sẽ không đứng gọi mà trực tiếp đi tìm người.
"Tiểu Yên, có phải hắn lại mất tích không?" Diệp Lam Vũ rất nhanh xuất hiện trước mặt Chân Tiểu Yên, lúc đó Chân Tiểu Yên còn đang tìm chung quanh, hai tay kết thành một chỗ đặt lên miệng để gọi Diệp Lãng to rõ hơn.
"Đúng vậy, vừa vào không bao lâu, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tâm hơi đâu! Ta đang gọi xem các ngươi ở đâu mà thôi." Chân Tiểu Yên gật gật đầu, Diệp Lam Vũ đến đây cũng làm tâm tình nàng yên ổn hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao.
"Phân công nhau tìm!"
Lúc này Diệp Lam Vũ và Thất công chúa hoàn toàn không có nói những lời oán trách Chân Tiểu Yên, bởi các nàng biết cho dù là mình cũng thế, nếu Diệp Lãng "nên" biến mất thì sẽ biến mất!
Bởi vậy, cái gì mà sao ngươi không trông chừng hắn, sao không cẩn thận linh tinh đều bị tỉnh lược, đi tìm người mới là thực tế nhất.
Thừa dịp vừa mất tích tìm cho dễ, tóm hắn về, nếu không chẳng biết hắn lại chạy đến đâu nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.