Chương trước
Chương sau

Những lời của đại lực sĩ cũng là tiếng lòng của những người khác, bọn họ đều có ý tưởng tương tự, ở trong này, chuyện mà Diệp Lam Vũ và Thất công chúa không giải quyết được thì bọn họ càng không thể.
Cũng không phải vì thân phận cao quý của hai người, có Diệp gia hậu thuẫn, quan trọng nhất là, trong những người này, những thiếu nam thiếu nữ này đại bộ phận là người của Diệp gia và những gia tộc rời khỏi Tường Không cùng Diệp gia, bọn họ ở cùng một thế lực.
Đừng quên, Diệp Gia Học Viện vừa thành lập, đến với Bài Vị Tái Tất nhiên là những thanh niên tài giỏi đến từ Tường Không, trong thành thị vừa thành lập nên không thể tìm ra được vài người vĩ đại hơn bọn hắn, cho dù có thì bọn họ cũng không thể phát hiện được, cần thời gian.
"Mong mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ bãi bình thần y này," Diệp Lam Vũ nói sau đó nhìn tay mình, mà trên tay lại xuất hiện một tia bảng sương khí, tựa hồ nàng đang thưởng thức tia bảng sương khí này.
Mọi người không nói gì.
Đại tiểu thư này... có nên thu hồi đánh giá vừa rồi với nàng không, rất rõ ràng nếu nàng thương lượng thất bại sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn.
Cho nên tất cả mọi người đều cầu nguyện không nên thất bại, hy vọng Mơ Hồ Thần Y kia thông minh lên một chút, không cần đi chọc đại tiểu thư Diệp gia này.
Bất quá, mọi người đều đồng ý với Diệp Lam Vũ, có đôi khi thương lượng thất bại cũng chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết, đây là chuyện hiển nhiên.
Cứ như vậy, ba người Diệp Lam Vũ đi theo mẫu tử Trần Bì đến chỗ Mơ Hồ Thần Y, cũng chính là chỗ Diệp Lãng ở, trong Thánh Thành này, tất cả mọi người đều biết chỗ đó, Kỳ Tích Khu vừa thành lập!
Kỳ Tích Khu chính là chỗ mà Diệp Lãng chữa khỏi ôn dịch, cũng là chỗ luyện kim trận kia, vốn thuộc loại ngoài thành.
Mà nguyên nhân thành lập Kỳ Tích Khu này cũng không phải vì Thánh Thành kỷ niệm Diệp Lãng mà là dân chạy nạn tự phát thành lập nên, một chỗ có thể cho họ ở.
Sau khi ôn dịch trôi qua, lấy trình độ cất chứa của Thánh Thành là không thể tiêu hóa được hơn 10 vạn người này, thời gian dài thì khỏi phải nói, trong thời gian ngắn sẽ rất khó khăn.
Tuy nói khó khăn này Thánh Thành cũng có thể giải quyẻt được, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Diệp Lãng, đám dân chạy nạn này cảm thấy có thể tự lập, không cần dựa vào Thánh Thành.
Kết quả là, bọn họ cầm lấy tài liệu Diệp Lãng ném tới khi trước bắt đầu thành lập lên một cái thành nội.
Ở trong này không thể không nói một chút, tài liệu lúc trước Diệp Lãng thu mua quá nhiều, tu kiến một cái thành nội vẫn rất dư dã, hơn nữa thực đầy đủ, không khuyết thiếu bất cứ thứ gì.
Lúc này A Nhĩ Văn không thể không thừa nhận, tất cả những gì Diệp Lãng mua quả thật đều có tác dụng, những thứ nguyên bản hắn cho rằng không có tác dụng, tỷ như tài liệu kiến trúc, công cụ, quặng sắt vân vân, bây giờ đều có công dụng cả.
Có những thứ càng ít dùng đến hơn mà cũng bị tận dụng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn 10 vạn dân chạy nạn, tuy gọi là dân chạy nạn nhưng cũng không thể che dấu tài năng của họ, trong hơn 10 vạn người này, cái gì mà thợ may, thợ rèn, kiến trúc vân vân, cái gì cũng có, thậm chí ngay cả luyện kim thuật sĩ cũng có, bọn họ có thể đảm nhiệm bất cứ loại công tác gì, có thể sử dụng tất cả công cụ của Diệp Lãng mang đến.
Không chuyên nghiệp sao? Có thể làm trợ thủ, làm cu li, điều này cũng rất quan trọng, không, phải nói là một cái nghề không thể thiếu.
Cứ như vậy, dưới sự cố gắng của hơn 10 vạn người, một cái thành nội được xây dựng trong vòng mấy tháng.
Mà Kỳ Tích Khu này tuy rằng được gọi là thành nội, nhưng diện tích lớn hơn bất cứ thành nhỏ phụ thuộc Thánh Thành nào, sau này cũng là một thành nội quan trọng nhất của Thánh Thành.
Sau khi hình thành quy mô, Thánh Thành sẽ nhập những thành thị ở dưới vào Thánh Thành, gọi là thành nội, mà Thánh Thành ở trên Thánh Sơn được xưng là nội thành.
Khi bắt đầu kiến thiết thành nội này, kỳ thật cũng có một cái sự tích khá thú vị —
Lúc đó, Diệp Lãng mệt quá, lăn ra ngủ trong lều trại, cứ vậy mà ngủ bảy ngày bảy đêm... Đúng vậy, chính là bảy ngày bảy đêm.
Mà giải quyết ôn dịch thì trên cơ bản vào ngày thứ ba đã chuẩn bị kết thúc rồi, đến ngày thứ tư, có người cảm thấy lều trại Diệp Làng ngủ có chút đơn bạc liền dựng một phòng ở cho Diệp Lãng ngay lều trại hắn ngủ.
Đương nhiên, những người này cũng là cao thủ trong nghề kiến trúc, đồng thời cũng là luyện kim thuật sĩ, tuy rằng những luyện kim thuật sĩ này thực bình dân, chênh lệch rất lớn với những thuật sĩ của quốc gia, bất quá vẫn thừa sức làm một gian phòng, hơn nữa không đánh thức Diệp Lãng.
Mà sau đó, hai ngàn người đi theo Diệp Lãng cũng bắt đầu dựng phòng ở gần đó, dù sao tài liệu của Diệp Lãng rất nhiều, hơn nữa bọn họ cũng cần một chỗ cư trú.
Lúc sau, một số người cũng bắt đầu noi theo, toàn trường từng trở nên hồn loạn, bất quá cuối cùng cũng được đám người A Nhĩ Vãn bình ổn lại. Nhưng đám người A Nhĩ Văn cũng không ngăn lại, chỉ là bảo người ta đừng quấy nhiễu Thánh Thành, nên an phận thủ thường thôi.
Bảy ngày sau, khi Diệp Lãng tỉnh lại, nhìn thấy mình ngủ ở trong phòng đã cảm thấy có điểm kỳ quái chẳng lẽ mình mộng du? Không đúng, trong bảy ngày đó, mình bị cô gái trong mộng quấn quít lấy nói chuyện, hẳn là không thể mộng du.
Cô gái trong mộng này càng ngày càng dính Diệp Lãng, lúc trước Diệp Lãng làm việc không ngớt, không có thời gian ngủ làm nàng cảm thấy thực sốt ruột, cũng muốn hỏi tình huống nhưng lại không dám hỏi sợ đột nhiên Diệp Lãng lại hồi tỉnh, sẽ mất đi liên hệ.
Đối với điểm này, Diệp Lãng cũng không chú ý lắm, chỗ làm hắn kỳ quái là, sao cô gái này giống như mỗi giờ mỗi khắc đều ở trong mộng, thật giống như nàng sống ở trong đấy luôn vậy.
Mỗi lần Diệp Lãng vào trong mộng, hắn chưa từng phải chờ đợi, cho đến bấy giờ cũng chỉ có cô gái chờ hắn, lần nào cũng vậy.
Đối với vấn đề này, Diệp Lãng cũng từng hỏi qua, đáp án chính là —
Cắt đứt quan hệ...
Cắt đứt quan hệ là giữa giấc mơ này với giấc mơ kia ấy, Diệp Lãng có thể khẳng định đáp án này nhất định có liên quan đến thân phận của cô gái, cho nên sau đó hắn không hỏi đến nữa.
Sau đó Diệp Lãng cũng dần phai nhạt với vấn đề này, giấc mơ này tồn tại đã thực đặc thù rồi, cô gái này đặc thù hơn chút nữa cũng chẳng kỳ quái gì.
Mà Diệp Lãng cũng từng nghĩ, có lẽ đấy vẻn vẹn chỉ là một giấc mơ đều là mình tưởng tượng ra mà thôi.
Nếu không phải là mơ thì sao có thể giải thích được những chuyện quái dị này? Cái này căn bản không giải thích được, cho dù là khoa học kỹ thuật ở thế giới trước hay ma pháp văn minh của thế giới này đều không thể...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.