Nhất định là mì thịt bò vì lúc này thiếu niên đang gắp mì bỏ vào miệng, hắn đang ăn mì! Cái gì? Hắn còn đang ăn mì? Cơ hồ tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, hắn đang rất không có hình tượng cầm một bát mì, đứng đằng kia ăn... Cũng vì động tác đó mà làm người ta không thể liên hệ Diệp Lãng với một thiếu gia quý tộc được, xem hắn như một thiếu niên nhà bên thôi mà cái này cũng làm người ta ít nhiều có cảm giác thân thiết, làm người khác dễ dàng thân cận hơn. "Đừng dùng đấu khí, ta còn muốn ăn mì." Diệp Lãng ăn xong bát mì, nhìn mọi người một chút, sau đó xoay người, bưng bát mì thịt bò về lại quán mì. "Lão bản, lại cho ta thêm một tô mì thịt bò nữa." "…" Người nhận thức Diệp Lãng đều cảm thấy một trận bất lực, mà người không biết thì lại cảm thấy rất mạc danh kỳ diệu, không biết thiếu niên này đang làm trò gì nữa, bất quá cô gái bên cạnh hắn thật đẹp quá! Đối với điểm này, đội trưởng kia đã sớm chú ý tới rồi, hắn đang nhìn chằm chằm tiểu Nhị, có ý đồ xấu với nàng, mà đồng thời cũng đang nghĩ xem mình nên dùng biện pháp gì đối phó Diệp Lãng. Giờ khắc này người muốn biết thân phận Diệp Lãng chiếm tuyệt đại đa số, chờ bọn hắn kịp phản ứng cũng nhao nhao lên hỏi Diệp Lãng là ai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nhưng mà lúc này đã có người kịp công bố đáp án, một cái đáp án làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn! "Lão đại hắn, hắn chính là công tử của đám dân chạy nạn." Thành viên kỵ sĩ đoàn gặp qua Diệp Lãng hô. "Cái gì?" Toàn thành kinh hô, tựa hồ không ai nghĩ đến Diệp Lãng lấy phương thức đó xuất hiện. Dựa theo ý tưởng bọn họ, Diệp Lãng hẳn là một người rất có thân phận, cũng là một công tử cao quý, sao lại bưng một chén mì chạy loạn chứ? Hơn nữa còn đứng trước mặt mọi người ăn nữa, không có chút hình tượng gì cả! Nếu Diệp Lãng biết ý tưởng của nhưng người này, nhất định sẽ nói — Cái gì? Hình tượng? Ta vốn không có hình tượng mà, hơn nữa, đã đói gần chết rồi còn hình tượng cái gì. "Tiểu tử ăn mì kia, đứng lại cho ta," Đội trưởng sửng sốt nửa ngày xong mới lập tức quát, mà cùng lúc đó, quần chúng giữa đội trưởng và Diệp Lãng cũng đã tản ra. Bọn họ cũng không muốn bị vạ lây! "? ?" Diệp Lãng cắn mì, nhìn đội trưởng kia, trong ánh mắt lộ ra nghi vấn, "Gọi ta hả?" Đương nhiên là gọi ngươi rồi đội trưởng thầm nghĩ, bất quá hắn cũng không nói gì, hắn đang đợi Diệp Lãng tự mình bước tới, lấy tính cách của hắn thì người khác phải đến chỗ hắn nói chuyện, hơn nữa hắn cũng cảm thấy người khác hẳn là phải làm như vậy! "Xích..." Diệp Lãng hút mì vào miệng, cắn mấy cái, nuốt xuống, sau đó tiếp tục ăn, cũng quay đầu tiếp tục đi về phía quán. Hắn đâu có gọi ta đâu, nếu gọi ta sao không nói lời nào chứ? Đây là ý tưởng của Diệp Lãng. "Đứng lại, đang nói ngươi mà," Đội trưởng lại sửng sốt nửa ngày, lần này hắn cảm thấy trên mặt mình thật không sáng rọi gì, hắn dám không đếm xỉa mình đến hai lần, đây là khinh thường, khinh thường một cách lõa lồ! "Ngươi gọi ta à?" Diệp Lãng nuốt xong mì trong miệng, thuận thế hỏi một câu, sau đó tiếp tục ăn. Điều này làm người ta cảm thấy hắn nói nhưng lời này là bớt thời giờ trong trăm công nghìn việc rồi- hắn đang rất vội... ăn, Điều này làm đội trưởng cảm thấy càng mất mặt hơn. "Đương nhiên là gọi ngươi, có phải ngươi sai sử đám dân đen này đánh chết cậu em vợ ta không?" Đội trưởng lạnh giọng nói, "Không có à, ta không sai sử dân đen, ta sai sử một đám bình dân thôi nên ngươi nhận nhầm người rồi," Diệp Lãng ngơ ngác trả lời, tiếp tục ăn mì. "Ngươi giả bộ hồ đồ à?" Đội trưởng lạnh lùng nói, "Không, ta thật sự hồ đồ mà, tỷ của ta cũng gọi ta là tiểu hồ đồ đản," Diệp Lãng ngơ ngác trả lời, sau đó hô với chủ quán, "Lão bản, ta ăn xong rồi thêm một tô nữa, thêm cái đản," ( đản = trứng, chơi chữ câu trước nên câu sau phải giữ nguyên. Còn chữ đản ở câu trước chỉ một danh từ không tốt lành gì, chẳng hạn hỗn đản - DG) "…" Có phải ngươi thêm chính mình vào không, quả thực là tiểu hồ đồ đản! "Ngươi ăn nhiều vậy, đây là tô thứ ba rồi đấy," Lão bản xoay người đưa cho hắn một tô mì khác, sau đó nói. "…" Ba tô. Bình thường Diệp Lãng cũng không ăn nhiều như vậy, hắn cũng không phải Chân Tiểu Yên, bởi thế có thể nhìn ra hắn đói đến mức nào, nếu để Chân Tiểu Yên nhìn thấy Diệp Lãng như vậy không biết nàng có đau lòng không. Mà lão bản quán mì này cũng lạ, bên cạnh náo nhiệt như vậy cũng không ra ngoài xem, chỉ lo làm mì của mình. "Mì của ngươi rất ngon, ngon hơn cả mụ béo làm! Bất quá, những thứ khác thì không sánh bằng nàng," Diệp Lãng nói sau đó tiếp tục ăn mì. Cái gọi là làm nhiều quen tay, người chuyên môn làm mì có thể sẽ không yếu hơn đầu bếp cấp cao! "Thích thì ăn nhiều một chút, ta còn có rất nhiều," Lão bản quán mì kia nói hắn không ngại câu sau của Diệp Lãng, đồng thời cũng không cảm thấy phiêu phiêu vì câu tán dương đằng trước. "Ăn không nổi, nhiều nhất ăn hết bát này thôi- Bất quá, ngươi nấu thêm nhiều một chút, ta mời bọn họ ăn một chén, ta còn muốn đóng gói mang theo vài tô... Hô, sụt sụt..." Diệp Lãng lại bắt đầu ăn mì. "Dựa vào, ngươi có để yên hay không, đừng ăn nữa," Đội trưởng kia nổi gân xanh, giận không kiềm chế nổi, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị coi rẻ. "Ta không để yên a, ăn xong bát này thì ta sẽ không ăn nữa," Diệp Lãng vừa ăn mì vừa đáp. "…" Hiện tại cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Diệp Lãng ăn mì, nhìn hắn ăn ngon lành như vậy làm họ cũng cảm giác thấy bụng có điểm đói bọn họ đều nghĩ sau khi chuyện này chầm dứt nhất định sẽ đến đây ăn mì. Trong lúc lơ đãng, Diệp Lãng lại mang đến vận khí vô cùng cho người ta, sau này sinh ý của quán mì vẫn rất tốt, làm lão bản kiếm bộn tiền! "Chờ sau khi ngươi chết rồi lại ăn," Đội trưởng hừ lạnh nói hắn đã đến bờ vực của sự bùng nổ. "Ngươi đúng là ngu ngốc, ta chết rồi thì sao mà ăn được?" Diệp Lãng vẫn vùi đầu vào ăn mì, cũng vạch lỗi ngôn ngữ của đội trưởng. Người còn có tâm tình đi vạch lỗi ngôn ngữ của hắn à, ý hắn là muốn giết ngươi mà ngươi còn đi kích thích hắn. "Ta muốn giết ngươi!" Đội trường bạo phát, hắn cũng đã bất chấp thứ khác, mang theo đấu khí mãnh liệt phóng về phía Diệp Lãng, mà chỗ nào hắn đi qua đều sinh ra luồng khí lưu mãnh liệt làm con đường của hắn càng thêm trống trải. Đồng thời mọi người cũng thấy mỗi một bước chạy của đội trưởng đều để lại một dấu chân thật sâu. Tư thế này, đấu khí như thế này... Hết thảy dường như là biểu hiện của Địa Cấp Vũ Giả, thuộc loại cao thủ hiếm thấy, dù ờ ngoài thiên hạ rộng lớn cũng có thể nở mày nỡ mặt một chút, bởi thế trong cái thành nhỏ này đương nhiên có thể hoành hành ngang ngược rồi. Đương nhiên đây là tầng thấp nhất trong Địa cấp cao thủ, tựa hồ vừa bước chân vào mà thôi. Nếu để Thất ca đến đây thì tin rằng cũng có thể thủ thắng, tuy Thất ca còn đang bồi hồi ở cửa Địa Cấp cao thủ, nhưng tin rằng Thất ca có thể thủ thắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]