"Thế nào, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế Chu Tước đế quốc thì ta sẽ sợ ngươi, không có là không có!" Khôi lỗi thiếu nữ rất cao ngạo nói. "..." Lãnh Huyết Ngũ đang muốn ngăn cản Diệp Lãng, bảo hắn không cần lại đắc tội với hoàng đế, kết quả là vẫn không kịp, nếu cứ như vậy nữa thì nhiệm vụ này càng ngày càng khó khăn. Tiểu đầu đất này thật đúng là không sợ gì cả, mơ mơ màng màng, ai... "Ta không phải nói cái vòng cổ đó, cái đó tự các ngươi giải quyết, ta hỏi là khối Rubrik trong tay ngươi ấy, cái Rubrik của vua hải tặc Kiệt Khắc!" Hoàng đế nói. "Cái đó à, ngươi cũng có hứng thú sao?" Khôi lỗi thiếu nữ ngơ ngác hỏi. "Có!" Hoàng đế đáp, nói nhảm, nếu không có hứng thú thì sao lại ở đây nói chuyện với ngươi, còn mời rieng ngươi đến đây nữa. Làm cho hoàng đế Chu Tước phải mời người đến đây nói chuyện tức là thứ này rất trọng yếu, ít nhất đối với hoàng đế Chu Tước mà nói là rất trọng yếu. Nguồn: truyentop.net "Có hứng thú gì? ngươi là hoàng đế một đế quốc, nắm giữ kinh tế toàn bộ đế quốc, tùy tiện khấu trừ ra một chút đã lớn hơn cả cái bảo tàng đó rồi! Ngươi sẽ không chỉ vì một chút điểm đó cũng muốn cướp a?" Khôi lỗi thiếu nữ nhìn hoàng đế Chu Tước, có điểm phòng bị nói. Đúng vậy, hoàng đế Chu Tước đường đường là vua một nước, hơn nữa còn là một đế quốc, hắn hẳn là chướng mắt bảo tàng của vua hải tặc Kiệt Khắc, tuy rằng cái này đủ để rất nhiều người sống chết tranh giành. Nếu là như vậy nhất định sẽ có nguyên nhân khác! "Nói cái gì vậy, cái gì gọi là tùy tiện khấu trừ một chút, ta phải phụ trách với con dân của ta!" Hoàng đế Chu Tước có chút vô lực nói, mà giờ hắn càng không rõ vì sao hoàng thái hậu lại tốt với Lôi Đế tiểu thư này như vậy, sắp làm người ta không chịu nổi rồi. Thử hỏi, thân làm hoàng đế Chu Tước, đã bao lâu rồi có người dám không lễ phép với hắn như vậy? Trừ vài nữ nhi của mình ra... "Không nói với ngươi cái này nữa, ngươi giao thứ đó cho ta, ta liền cho ngươi 50 vạn kim tệ". Hoàng đế Chu Tước đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp làm Diệp Lãng buôn bán lời 20 vạn kim tệ. Lập tức liền buôn bán lời 20 vạn kim tệ, bất quá chỉ là qua tay một chút mà thôi, chuyện tốt như vậy tin rằng rất nhiều người đều muốn, cũng nghĩ cách tìm cơ hội như vậy, thậm chí không sợ phải trả giá như thế nào. Mà Diệp lãng lại dễ dàng được đến cơ hội này, hơn nữa hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực, đây là chuyện làm người ta hâm mộ đến cỡ nào? Nhưng mà, làm một cái bại gia tử, làm một cái chưa bao giờ muốn kiếm tiền, thầm nghĩ phải phá tiền như Diệp Lãng, hắn sẽ đáp ứng sao? Thực hiển nhiên, đáp án là không! "Không được!" Khôi lỗi thiếu nữ lắc đầu, cự tuyệt điều kiện này. Đúng rồi, phải như vậy chứ, ai mà không đáp ứng việc kiếm không 20 vạn chứ... khoan khoan, nàng vừa nói cái gì? Không được?! Người ở đây đều hoài nghi lỗ tai mình, đều ngây ngốc nhìn Diệp Lãng, cho dù là chính bản thân hoàng đế Chu Tước, hắn cũng không thể tưởng tượng sẽ có đáp án như vậy. "Ngươi vừa nói cái gì? Không được?" Hoàng đế Chu Tước ngẩn người hỏi. "Ừ, ngươi hay là tiết kiệm ít tiền để cho con dân của ngươi đi. Thứ này bản thiếu... tiểu thư không bán!" Khôi lỗi thiếu nữ nói, thiếu chút nữa lỡ miệng tự xưng bản thiếu gia rồi. "Ngươi chê ít sao?" Hoàng đế Chu Tước cau mày nói, hắn chỉ có thể nghĩ như vậy, nếu không phải chê ít thì ai lại đi cự tuyệt điều kiện như vậy. Mà đây cũng là ý tưởng của mọi người ở đây, đương nhiên ngoại trừ Lãnh Huyết Ngũ, nàng đã biết là tiểu đầu đất này là một đứa ngốc mà, thực tế có chút như vậy... "Không, cho dù ngươi thêm nhiều tiền hơn nữa ta cũng không cho ngươi!" Khôi lỗi thiếu nữ lắc đầu, phủ định suy đoán của mọi người. "Vì sao? Cho dù ngươi tìm được bảo tàng, đoạt được rất nhiều chỗ tốt cũng chưa chắc sẽ nhiều hơn 50 vạn". Hoàng đế Chu Tước hỏi, hắn không rõ vì sao Lôi Đế tiểu thư này lại cự tuyệt. Tin tưởng ngoài những người quen thuộc Diệp Lãng ra, bất luận ai cũng không nghĩ đến Diệp Lãng cự tuyệt vẻn vẹn là vì hắn không muốn kiếm tiền mà thôi, cũng không có lý do gì khác. "Bởi vì ta không thích!" Đây là lý do của Diệp Lãng, mà hắn nói thật, vẻn vẹn là vì hắn không thích mà thôi, không có lý do gì khác. Có điều cái này lọt vào lỗ tai người khác thì sẽ khác, cảm thấy Lôi Đế tiểu thư chỉ qua loa có lệ mà thôi, cảm thấy Lôi Đế tiểu thư này như đang trêu đùa hoàng đế Chu Tước. Vì thế mà sắc mặt hoàng đế Chu Tước trở nên không hòa nhã chút nào, lạnh lùng nhìn khôi lỗi thiếu nữ nói: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu giao cho ta!" "Không muốn gì cả...". Khôi lỗi thiếu nữ trả lời. "Được rồi, nếu không như vậy đi, chỉ cần ngươi giao một thứ trong bảo tàng cho ta thôi, ta đáp ứng với ngươi một việc gì mà... ta có thể làm được!" Hoàng đế Chu Tước chỉ có thể lui để tiến: "Hơn nữa, ta sẽ phái người tìm cùng ngươi, cũng giúp ngươi tiết kiệm được một số!" Điều kiện như vậy tựa hồ rất tốt, giống như hoàng đế Chu Tước thực chịu thiệt, mà Diệp Lãng thực chiếm tiện nghi vậy. Kỳ thật cũng chưa chắc, thứ mà hoàng đế Chu Tước muốn, với hắn mà nói thì trọng yếu hơn cái này nhiều, đây là vấn đề về giá trị, chỉ cần hắn cảm thấy thứ kia đáng giá hắn làm như vậy là đủ rồi. Còn có, hắn phái người hỗ trợ tầm bảo kỳ thật ở một phương diện nào đó mà nói, chính là khống chế toàn bộ cục diện, đến lúc đó hắn muốn cái gì được cái đó, muốn làm gì chả được nếu hắn muốn... Trên thực tế, hoàng đế Chu Tước chỉ vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn mà thôi, đồng thời cũng không muốn để người khác biết thứ này là gì. Đồ vật này là cái gì? Bây giờ còn không ai biết cả, bất quá nhất định là thứ gì đó rất trọng yếu với Chu Tước đế quốc, làm hoàng đế Chu Tước không tiếc bất cứ giá nào đổi lấy nó. Mà chuyện này làm Diệp Lãng cảm thấy mình rất chiếm tiện nghi, hắn cũng chỉ có thể nói với hoàng đế Chu Tước: "Không, ta cự tuyệt!" "..." Điều kiện như vậy mà ngươi còn cự tuyệt? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Tất cả mọi người đều muốn chất vấn Lôi Đế tiểu thư, chẳng qua bọn họ đều không có đi làm vì bây giờ Lôi Đế tiểu thư đang nắm giữ chủ động. Lúc này hoàng đế Chu Tước đang mắng đứa con của mình vì sao lại vô dụng như vậy, sao lại để tiểu cô nương này đoạt thứ đó, nếu đã tranh đoạt thì phải chiến đấu đến cùng chứ. Mà hắn còn tự trách mình nữa, vì sao chuyện ngay dưới mí mắt mình mà mình cũng không biết, nếu không có người báo lại thì chắc mình vẫn mù tịt, còn không biết thứ đó đã rơi vào tay một tiểu cô nương nữa. Vì vậy mà bát vương tử bị hoàng đế Chu Tước mắng một thôi một hồi, mà bát vương tử mới là người hối hận nhất, nếu hắn biết trong bảo tàng này có thứ đó thì hắn nhất định sẽ không buông tha, đây là một công lao thật lớn nha. Có cái công lớn này thì chướng ngại trên con đường đi đến ngôi vị hoàng đế của mình sẽ ít đi rất nhiều, đến lúc đó, Long Cát nữ nhân này phải đứng một bên đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]