Chương trước
Chương sau
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Đuôi mắt người này dần dần hẹp, sống mũi tương đối cao, bờ môi hơi dày, hơi lộ ra vẻ không tốt. Mặc dù không tính là quá mức xuất chúng, trên đầu lại có một bộ tóc dài lửa đỏ gây chú ý ánh mắt của người khác.
Mới hỏi xong, gã mới chú ý tới Thiết Kiên bên cạnh, hồi phục lại, có chút lưỡng lự hỏi: "Vị này là..."
"Diêu đại ca, vị này chính là Sở Phi Sở đại ca, tiểu thư phân phó đến đây theo Trần Quang đại sư học luyện kiếm để làm trợ thủ đấy." Tiểu nha đầu kéo một chút ống tay áo Thiết Kiên, vừa cười vừa nói.
Động tác của tiểu nha đầu như thế, làm khóe mắt thanh niên cao lớn kia hơi hơi co lại một chút.
"Sở đại ca, vị này chính là Diêu Bân đại ca, đệ tử đích truyền duy nhất của Trần Quang đại sư." Dứt lời, nàng lại giới thiệu cho Thiết Kiên.
"Diêu huynh, chào huynh." Thiết Kiên ôm quyền, nói.
"Không cần đa lễ." Diêu Bân lạnh nhạt trả lời một câu.
"Vậy ta giao Sở đại ca cho huynh, trong phủ còn có một số việc, ta phải về trước rồi." Tiểu nha đầu vừa cười vừa nói với hai người, sau đó khoát tay áo, cáo từ rời đi.
"Đi theo ta." Thấy tiểu nha đầu từ từ đi xa, nụ cười trên mặt Diêu Bân chậm rãi thu lại, gã không mặn không nhạt nói với Thiết Kiên.
Thiết Kiên tự nhiên đã nhận ra điểm biến hoá ấy, cũng không để trong lòng, theo sau Diêu Bân đi qua cánh cửa, dọc theo cầu thang lên lầu ba, đi tới trước một gian phòng.
"Sư phụ, tiểu thư an bài học đồ đã đến..." Diêu Bân gõ cửa phòng, cung kính nói.
"Vào đi." Một giọng nói hơi khàn từ trong nhà vang lên.
Diêu Bân lập tức đẩy cửa phòng ra, mang theo Thiết Kiên vào.
Vừa vào bên trong, Thiết Kiên liền thấy một gã trung niên nam tử tóc dài hơi quăn màu xanh đen, đang ngồi bên cạnh một bàn tròn sơn đỏ, tay đang cầm một quyển thư tịch màu xanh, nghiên cứu kỹ càng.
Ánh mắt y chăm chú, giống ngày đó khai linh thanh trường kiếm kia.
Nam tử này là Trần Quang, y vẫn không ngẩng đầu nhìn Thiết Kiên, cũng không nói gì, một mực đợi đến lúc xem xong trang giấy kia, mới buông quyển sách xuống, hỏi: "Nghe tiểu thư nói, ngươi biết sơ về luyện kiếm?"
"Trước kia đã làm qua việc rèn sắt đúc kiếm, cũng đã nghe nói về chuyện luyện kiếm. Vì vậy, lúc tiểu thư hỏi ta muốn tại quý phủ làm những chuyện gì, ta liền nói như vậy." Thiết Kiên lồng tay vào trong ống tay áo, nói.
Diêu Bân nghe lời ấy, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên.
"A, đã nghe nói về thiên ngoại thần bia chưa?" Trần Quang nhìn Thiết Kiên, đột nhiên hỏi.
"Chưa." Tâm Thiết Kiên như hồ nước run lên, lập tức ổn định lại, lắc đầu nói.
Nếu là một gã luyện kiếm sư, làm sao lại không nghe qua thiên ngoại thần bia? Phải biết rằng ở thế giới này, địa vị luyện kiếm sư đặc thù như vậy, là vì có khối thần bia này tồn tại.
Nhưng chuyện này đối với người bình thường lại không khác gì thiên phương dạ đàm. Tăng thêm lúc này thân ở dị quốc tha hương, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Thiết Kiên mặc dù biết rõ, cũng không muốn thừa nhận, tựa như chuyện hắn che giấu tên thật của mình.
"Tục truyền, một ngày vài vạn năm trước, trên bầu trời đột nhiên có Lưu Hỏa hàng thế, hóa thành một khối thiên ngoại thần bia rớt xuống mặt đất. Lúc thần bia kia rơi xuống đất, liền có một cỗ lực lượng kỳ quái từ trong sinh ra, khiến cho không gian xung quanh xảy ra kịch biến. Lâu ngày, liền tạo thành một chỗ Bí Cảnh, ngăn cách với bên ngoài." Trần Quang thấy mặt Thiết Kiên không đổi sắc, liền mở miệng nói.
Đại danh Huyền Âm Bí Cảnh tự nhiên như sấm bên tai, tâm trí Thiết Kiên cũng một mực hướng về đó. Đối với gần như tất cả luyện kiếm sư, nơi này chính là một vùng đất hành hương tha thiết ước mơ. Bất quá cơ duyên khó cầu, muốn đi vào trong đó, phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Diêu Bân sớm được Trần Quang dạy dỗ, giờ phút này nghe kể vẫn xuất thần, khuôn mặt chờ mong.
"Bất quá, trước khi Bí Cảnh hình thành, cũng đã có không ít người nhìn thấy cảnh tượng thần bia. Những tiền bối kia thông qua tìm hiểu thần bia, lĩnh ngộ ra phương pháp tu luyện trường sinh. Có người thông tuệ lĩnh ngộ được phù lục, luyện đan; trong đó càng có một ít người có thiên phú dị bẩm lĩnh ngộ được Linh văn luyện khí thuật. Sau đó, liền lưu truyền rộng rãi ra, trải qua vạn năm lắng đọng diễn biến, mới có tình trạng như hôm nay." Trần Quang tiếp tục nói.
"Trần sư, trước kia ta có nghe nói đến Luyện Khí Sư, bất quá thật giống như danh khí không lớn bằng luyện kiếm sư, đây là vì sao?" Thiết Kiên ra vẻ không biết hỏi thăm.
"Kiếm là quân chủ bách binh, đứng đầu bách khí. Mặc dù tổ tiên nghiên cứu tấm bia lĩnh ngộ được Linh văn luyện khí thuật, cũng trải qua dài dòng tuế nguyệt thực tiễn mới phát hiện, chỉ có kiếm khí mới có thể kết hợp hoàn mỹ với Linh văn. Theo con đường luyện chế pháp kiếm mới có thể khiến Pháp Khí sinh ra Khí Linh, từ đó đạt tới cấp độ Linh Khí. Càng về sau, mọi người thường thường chỉ nghe nói qua linh kiếm, lại chưa nghe nói qua các loại Linh đao, linh thương, linh phủ." Trần Quang nhìn hắn một cái, nói.
"Thì ra là thế." Vẻ mặt Thiết Kiên ra vẻ chợt hiểu.
"Chuyện luyện kiếm giống với tu hành, như leo trèo đường núi, cần còng lưng độc hành, bao nhiêu người vì thế trút xuống cả đời tâm huyết, chỉ vì để chế tạo ra một thanh tuyệt thế hảo kiếm! Tuy tiểu thư để cho ngươi làm học đồ ta, nhưng ta vẫn khuyên ngươi, nếu không có đại dũng khí và nghị lực, cũng đừng lãng phí thời gian nhập đạo này." Vẻ mặt Trần Quang ngưng lại, chậm rãi nói.
"Ta một thân một mình, hoàn toàn không có gì lo lắng, kính xin sư phụ dạy ta." Thiết Kiên xoay mình khom người thi lễ một cái, cung kính nói.
"Ngươi vẫn chỉ là học đồ, không cần tôn ta là vi sư, đoạn thời gian đầu người cứ theo học Diêu Bân đi." Trần Quang từ chối cho ý kiến nói.
"Vâng." Thiết Kiên gật đầu nhẹ đáp.
"Tốt rồi, Diêu Bân, trước sắp đặt cho hắn một chỗ ở, làm quen hoàn cảnh nơi này một chút. Ngày mai vừa vặn khai lò, thuận tiện dẫn hắn đi chuẩn bị một chút tài liệu." Trần Quang nhìn về phía thanh niên cao lớn, mở miệng sai khiến.
"Vâng, sư phụ." Diêu Bân vội cung kính lên tiếng, rồi dẫn Thiết Kiên cáo lui.
Ra khỏi tiểu lâu, Diêu Bân không nói lời nào đi ở phía trước. Thiết Kiên cũng không nói chuyện đi theo phía sau gã.
Hai người cứ như vậy một trước một sau một lần nữa xuyên qua lâm viên, trở lại trước Hiết Sơn đại điện.
Thân hình Diêu Bân vừa chuyển, đi về hướng điện thờ phụ bên trái, lấy từ trong tay áo ra một chìa khóa đồng, mở cửa điện đi vào.
Thiết Kiên theo sát phía sau, cũng bước qua cánh cửa, đi vào trong đại điện.
Vừa vào bên trong, Thiết Kiên đột nhiên dừng bước, bởi vì hắn ngửi được một cỗ mùi vị hỗn tạp không rõ.
Ánh mắt của hắn đánh giá khắp nơi, liền phát hiện trong điện bày chỉnh tề từng cái giá gỗ, phía trên đặt từng cái hộp vuông.
Phía dưới từng hộp này đều dán một mảnh giấy bạc, phía trên viết như là "Hỏa Tinh, Tiêu Thạch, Ngân Lân, Thiết Tinh..." Những thứ này là vật liệu cần thiết cho luyện kiếm.
Hết sức hiển nhiên, chỗ điện thờ phụ này chính là một nhà kho tồn trữ tài liệu luyện kiếm.
Diêu Bân lấy từ trong ngực ra một quyển sách lụa, cũng không giải thích gì với Thiết Kiên, chỉ một mình kiểm tra đối chiếu tìm kiếm, vừa lấy từ trên giá gỗ ra từng cái hộp vuông, thu vào trong tay áo.
Ánh mắt Thiết Kiên một mực dõi theo Diêu Bân di chuyển trong điện, nhưng trong lòng không ngừng giả tưởng suy diễn. Nỗ lực thông qua gã lấy vật liệu, tưởng tượng kết quả Trần sư muốn luyện chế một thanh pháp kiếm thế nào.
Lấy tốt vật liệu xong, Diêu Bân mang theo Thiết Kiên ra khỏi đại điện, rồi khoá cửa điện lại.
Dau đó, gã lại mở cửa Hiết Sơn đại điện ra.
"Nhớ lấy, vào để xem một chút thì được, bất kỳ vật gì cũng không được đụng vào, làm hư ngươi sẽ không đền nổi đâu." Trước khi vào cửa, Diêu Bân liếc qua Thiết Kiên, nghiêm nghị nói.
Thiết Kiên gật đầu nhẹ, không nói gì thêm, lại theo chân gã một trước một sau đi vào đại điện.
Vừa vào cửa điện, hắn liếc nhìn một vòng liền phát hiện, bên trong điện này bày biện kỳ thực không sai biệt nhiều so với kiếm lư trong phủ thứ sử của hắn.
Cũng là giá gỗ nhỏ màu đen, cũng đài rèn, lò đốt... Mà cả vị trí đặt, cơ hồ giống như đúc.
Diêu Bân đi lên phía trước, lấy từ trong tay áo ra những cái hộp vuông kia, bắt đầu xếp chỉnh tề trên giá gỗ màu đen.
Thiết Kiên đi thong thả tới lui trong điện, đánh giá chung quanh.
Khi hắn đi tới bên cạnh lò đốt, đột nhiên thò người ra nhìn về phía trước, nhịn không được nhẹ "Ồ" một tiếng.
Chiếu theo lẽ thường, lò đốt luyện kiếm sư bất kể có đang luyện kiếm hay không, cũng sẽ không chân chính dập tắt, cho dù là đóng lò, cũng sẽ chôn mồi lửa dưới tro bụi, đợi đến lúc bắt đầu dùng thì rắc vào Hỏa Tinh, sẽ một lần nữa cháy lên.
Nhưng lò đốt nơi này, rõ ràng không giống như vậy.
Chỉ thấy bên trong chỗ lò đốt hình tròn kia, ngăn nắp, không có tích bụi, cũng không có nửa khối than củi, chỉ có một khối thiết bản hình tròn như cái nắp giếng, phía trên khắc đồ án một đầu dị thú phun lửa.
"Diêu sư huynh, lò đốt này nhìn có chút kỳ quái, thực có chỗ đặc biệt sao?" Thiết Kiên nhìn như nghi ngờ hỏi.
Diêu Bân dừng động tác trên tay, liếc qua lò đốt, đáy mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, nhưng vẫn mở miệng giải thích:
"Cái này gọi là Địa Hỏa giếng, tương liên cùng một hỏa mạch dưới đất. Lúc luyện kiếm mở ra phong ấn, đưa vào một chút Hỏa Tinh làm vật dẫn, liền có thể làm địa hoả bốc lên, để mà dung luyện vật liệu luyện kiếm."
"Thì ra là thế." Thiết Kiên tựa hồ giật mình.
Lửa luyện kiếm thế gian cũng không phải chỉ có một loại lửa than, còn có rất nhiều loại như Thiên Hỏa, Địa Hỏa và Dị Hỏa.
Nều dùng lửa than tầm thường, hỏa lực thường thường chưa tới, đôi khi căn bản không đủ để nóng chảy nhiều vật liệu khoáng thạch. Lúc này cần phải gia nhập các loại chất dẫn để đề thăng nhiệt độ hoả tinh.
Tiếp theo chính là Địa Hỏa, bình thường phải xem cụ thể phẩm chất hoả mạch, mới có thể phân biệt ai ưu ai kém. Trong trường hợp Địa Hỏa thất thường, yêu cầu khống hoả đối với luyện kiếm sư càng thêm hà khắc.
Về phần Thiên Hỏa và Dị Hỏa, không phân chia cao thấp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. (Chơi lửa thì đi hỏi Tiêu Viêm ?)
"Đi." Diêu Bân đặt tất cả vật liệu lên xong, liền nói với Thiết Kiên một tiếng, quay người đi ra ngoài điện.
Ra khỏi đại điện, gã lại dẫn Thiết Kiên đi tới trước cửa điện phụ còn lại.
Lúc này, gã không lấy ra chìa khoá nữa, mà một tay đẩy thẳng cửa điện ra.
Kèm theo cánh cửa "Két.." một tiếng kéo ra, một cỗ mùi cháy có chút nóng người lập tức đập vào mặt.
Diêu Bân đứng ở cửa ra vào, làm tư thế mời với Thiết Kiên, bản thân cũng chưa vào trong.
Thiết Kiên chần chờ một chút, nhưng vẫn đi lên phía trước, tiến nhập vào điện thờ phụ.
Vừa vào trong, hắn liền thấy chỗ chân tường phía trước, chất một đống than củi lớn tối như mực.
Bên cạnh than củi còn có từng đống nhỏ lẫn lộn đủ thứ, trong đó vừa có một ít tro tàn đã đốt xong, lại có thật nhiều phấn sắt trộn lẫn tạp chất màu đen, còn có một đống nhỏ kiếm phôi luyện chế thất bại...
Tại góc tường, thậm chí còn có một khối thiết châm sứt mẻ, phía trên đã đoạn đi một góc, vả lại phủ một tầng bụi, hiển nhiên là vật đã bị vứt đi không dùng từ lâu.
"Diêu sư huynh, lúc trước không phải nói có Địa Hỏa giếng để dùng, sao nơi này còn chuẩn bị nhiều than củi như vậy?" Thiết Kiên nhìn nhìn một chút, bỗng nhiên hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.