Gió thổi sương tan, mặt trời lại lên đỉnh. Sau một đêm chè chén say sưa đám người Phá Sơn Tông bắt đầu lặp lại công việc như trước. Mấy tên đại lão đầu sỏ riêng phần mình rút ở trong phòng không biết làm cái quái gì. Duy nhất lão Tôn Cương vỗ ngực xưng danh ngàn ly không sai, giả trang cái thùng rượu vô đáy, kết quả hiện tại nằm ngủ như chết, gọi Lôi Tiêu sớm đến nhận lễ nhưng khi mặt trời quá con sào lão mới mơ hồ mở mắt, rồi tốn hơn nửa canh giờ mới hoàn toàn tỉnh táo. “Thật ngại quá để ngươi chờ ta lâu như vậy.” Tôn Cương nét mặt đỏ như quả đào chín, không biết do say hay do ngại ngừng, gãi gãi đầu nói. “Không sao đâu tiền bối. Ta ở chỗ ngài thu hoạch cũng được ít thứ hay ho.” Lôi Tiêu đặt xuống quyển thẻ tre, cung kính đáp lời. Lúc này Tôn Cương mới chú ý trên bàn đặt gần cả đống quyển thẻ tre như vậy, trông vào sắp xếp ngay ngắn dường như là đọc qua tất thảy chứ không giống tuỳ tiện vứt bừa. Giọng nói có chút run rẩy kèm không thể tin, hỏi ra một câu xác nhận. “Ngươi….ngươi đọc hết ngần ấy thật sao?” “Phải. Chỗ này của ngươi rất hay. Nhất là quyển luận giải về phương thức khống chế lực đạo, không được quá mạnh, cũng không được quá yếu, cách vận dụng hông, eo các loại cơ bắp.. Vượt xa mấy lời đám khốn viết sách lừa người ta trước đọc. Còn nữa,…..” Hắn tiếp nói một tràng dài thu hoạch đắc ý. Tôn Cương đờ người ra. Chỗ luận giải kia đa phần đều do lão tự mình viết ra, đúc kết hơn nữa đời kinh nghiệm, phần còn lại càng siêu việt thư tịch cổ nhân. Người thường nội việc đọc hết đã phí mười bữa nửa tháng, vậy mà tên nhóc này lý luận dường như hắn còn tham ngộ tất thảy ý vị. Loại này là quái vật gì vậy chứ. Thâm dò một câu. “Ngươi cũng hứng thú với khí đạo?” Lôi Tiêu nghe thấy liền thật thà kể. “Phải. Ta từ khi lên năm lên sáu gì đó được một vị Luyện khí đại sư chỉ điểm rồi bắt đầu luyện khí. Đáng tiếc, tài liệu, kiến thức cùng với người dẫn đạo tất cả đều là một con số không tròn trĩnh nên mãi quẩn quanh trong cái ao nhỏ. Chuyến đi Bắc hải này do ta đánh cược lão cha, nếu không được ngươi công nhận sẽ phải từ bỏ khí đạo.” Tôn Cương vừa nghe lập tức trợn mắt, nhãn phát hung quang, quát ầm lên. “Không đúng. Ngươi lừa ta. Ngươi vốn rất lợi hại, hiểu biết thâm sâu. Nếu không do đọc qua vô số kỳ thư thì sư phụ ắt phải là bậc tuyệt thế.” Lôi Tiêu khẽ biến sắc, hắn không nghĩ lão già nóng nảy này vậy mà cũng có mấy phần tinh tế nhận ra điểm bất thường trong lời nói kia. Nhưng, hắn sớm tính trước cho tình huống bị nghi ngờ, chuẩn bị sẵn cả chục cách ứng phó. Lập tức đáp ngay. “ Tôn lão quả nhiên lợi hại. Mắt ưng dù trải qua thời gian bào mòn vẫn tỏ như sao. Bị người nhìn thấu ta đành thật thà vậy.” “Kỳ thật, sau khi xảy ra chuyện ở Vô Thiên Hải ta bất tỉnh lênh đênh trên biển. May mắn Diêm Vương chưa muốn thu cái mạng nhỏ nên đã đẩy ta trôi dạt vào một hoang đảo. Cơ duyên xảo hợp, nơi kia có một vị Thần sư đang luyện chế binh khí, đạo đồng của hắn ta do chịu không nổi cực khổ mà bỏ mạng nên ta mới được tạm thời thu nhận. Kiến thức khí đạo cùng với một thân bản lĩnh đều do người kia đúc nên.” Nói đến đây lại ngập ngừng. “Chỉ là, người có tài thường tâm tính cổ quái. Vị kia cấm tuyệt ta tiếc lộ danh tính. Ngài có cạy miệng ta cũng không thể hé răng nửa lời.” “Thật không?” Tôn lão ném ra một ánh mắt đầy nghi ngờ. “Không giả nửa lời.” Lôi Tiêu nối dối không chớp mắt.
Tôn Cương cũng không nói gì thêm mà rơi vào suy tư. Lão biết ở Bắc hải này là nơi hoang sơ nhất trên Chư Thần Tinh tồn lưu nhiều loại kỳ trân dị bảo, có người tình cờ tìm được rồi bí mật luyện chế chẳng lạ gì. Lôi Tiêu trông vào biểu tình mà ngầm cười đắc chí. Thiên hạ Thần sư nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chẳng ít, muốn truy tung một kẻ vô danh chẳng khác gì mò kim đáy bể. Có điều, khi hắn nói chuyện này với Hoa Thần Y dường như lão không mấy tin tưởng, ánh mắt nhìn vào chỗ người ta cảm giác toàn thân bị lột trần sạch sẽ. Nhưng, lão cũng chẳng hề ép hỏi. Bị thuyết phục Tôn Cương phất tay, trầm giọng nói. “Được rồi. Cơ duyên của ngươi, bản lĩnh của ngươi tự mà giữ. Lão phu không phải người nhiều chuyện. Hiện tại, theo lời đã hứa. Ta sẽ tặng ngươi một món đại lễ.” Lôi Tiêu đột nhiên kêu lên. “Khoan đã.” “Có chuyện gì?” Tôn Cương hậm hực. Lôi Tiêu cầm một quyển thẻ tre lên, chăm chú nhìn từng dòng, nói. “Trong này viết, luyện khí quan trọng nhất chính ở người, tài liệu chỉ là phụ. Kim loại trải qua dụng tâm thiên chuỳ bách luyện tẩy hết tạp chất thì dù là phàm cương thường thiết cũng có thể luyện thành thần binh lợi khí. Còn vị tiền bối kia lại nói với ta rằng, khi luyện khí nhất nhất phải chọn vật liệu đỉnh cấp nhất rồi thông qua dùng linh lực hoá hoả diễm thiêu đốt tạp chất mới thành nên binh khí. Loại khác biệt này khiến ta băn khoăn mãi không thôi. Muốn thỉnh giáo ngài một đáp án hợp lý." Kể từ khi đọc hết cuốn chú giải thứ ba Lôi Tiêu đã cảm thấy điều được viết mâu thuẫn với điều Liễu Thuần Thanh nói, càng đọc càng cảm thấy mờ mịt như đi giữa sương mù, rối đến mức chẳng biết tin tưởng bên nào. Tôn Cương nghe nói đến chuyên môn thì chuyên chú mười phần, trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới đáp. “Kỳ thật, luận giải chính là đúc kết kinh nghiệm một đời người, là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài. Mỗi vị tiến vào Thần sư cấp đều sẽ có bản sự giữ nhà, đi theo con đường bản thân giác ngộ, xung đột đôi chút là đương nhiên.” “Theo như ngươi nói ta đoán tên kia là một kẻ thân thể không tốt hoặc có linh lực cực kỳ thâm sâu, mênh mông như đại hải mới đi làm loại chuyện dụng linh hoá hoả. Còn lão phu, tính tình thô kệch, cậy vào man lực nên thích tự mình nện xuống từng chuỳ, đem tài liệu đơn giản biến thành trân quý như vàng bạc. Đây cũng là con đường khai tông sư tổ từng đi.” Lôi Tiêu giật bắn mình, hắn nhìn Phá Sơn Tông bề ngoài tầm thường chẳng có gì chói mắt, so cùng Tiêu Dao phủ của bản thân còn tốt chứ nếu đem đặt ngay mấy cái miêu tả về tông môn nhị lưu, nhất lưu nghe được thì chẳng xứng một góc. Cả danh tự cũng lấy theo ngoại hiệu của Tôn Cương, theo bản năng cho rằng chẳng qua một cái tiểu tông tiểu phái lập ra mục đích trợ giúp Tôn Cương chút việc vặt. Nào nghĩ cũng là thế lực truyền đời. Xem ánh mắt bản thân sớm đã đặt quá cao rồi. Tôn Cương giới thiệu. “Phá Sơn Tông ta chín trăm năm trước được một vị lão tổ lập ra, ngài ấy truyền xuống phương pháp tu luyện, truyền phương pháp luyện khí xong liền phi thăng thành tiên. Mười tám đời tông chủ đều lấy hiệu Phá Sơn Chuỳ,” Thái độ chuyển sang nghiêm trọng. “Thứ ta muốn ban cho ngươi cũng có liên quan đến vị lão tổ kia. Một món trấn tông bảo vật.” Nói đoạn, lão ấn vào giới chỉ.
Giữa phòng xuất hiện một đạo độn quang ngân sắc chầm chậm trôi tới tay Lôi Tiêu. Độn quang chứa một quyển sách. Quyển sách này trông cực kỳ bình thường, chỉ là một bản chép tay, ngoài khí tức cổ lão ra thì số với sách mà phàm nhân đọc chẳng khác điểm nào. Hơn nữa, không biết đã qua bao nhiêu niên kỷ rồi mà khiến cho người ta cảm tới mức chỉ cần chạm nhẹ một ngón tay sẽ hoá thành cát bụi. “Thứ này là?” Lôi Tiêu nghi hoặc hỏi. “Bên trong chính là bí mật lớn nhất của Phá Sơn Tông, luận giải cả đời lão tổ, phương thức để từ phàm thiết luyện thành Thần khí.” Tôn Cương ôn tồn nói. Lôi Tiêu tâm trạng hỗn loạn, hắn rất vui nhưng cũng biết không thể nhận đại lễ lớn bậc này. Gấp gáp từ chối.“Tiền bối, cái này là trấn tông bảo vật, ngài để ta xem qua một lần đã là đại ân. Sao ta dám cầm đi chứ!” “Xì! Sách xét cho cùng chỉ là vật chứa kiến thức bên trong. Đã hấp thu sạch sẽ thì giá trị tồn tại của nó cũng biến mất, nếu không cho ngươi để chừng vài năm nữa nó cũng tự hành tan rã. Huống hồ, trước muốn tặng ngươi là suy nghĩ trong lúc cao hứng, nay thấy ngươi có thiên tư khí đạo như vậy xem ra cái này do thiên số định trước, bảo kiếm tặng anh hùng. Lão phu mấy chục năm nghiên cứu giác ngộ chỉ sáu bảy thành sợ cơ hội nhỏ bé như đom đóm giữa đêm. Tặng ngươi biết đâu tiên cơ sẽ được giải.” Tôn Cương nói bằng một giọng hoà nhã cùng chút bất lực. Lên tiếng hối thúc. “Thôi! Ngươi nhanh đi. Chỗ nào không hiểu ta sẽ chỉ bảo.” Biết không thể từ chối, Lôi Tiêu đành gật đầu, tỉ mỉ xem từng trang. Ghi chép bên trong giống như Tôn Cương nói, theo đường lối lấy lực thành đạo, dùng thiên chuỳ vạn luyện thành danh binh khí. Nhưng, lực hấp dẫn nhất phải đề cập đến trang cuối, ghi chép này là một phương pháp cực kỳ quái dị có khả năng để binh khí không ngừng tiến cấp. Vũ khí một khi đã luyện thành chính là đã ngưng kết toàn bộ tinh hoa, căn cơ vũng chắc vững như bàn thạch không cách gì lay chuyển. Trừ phi, dưới cơ duyên thức tỉnh một tia linh tính. Hoặc, được võ giả dung hợp vào đan điền hoá sinh bản mệnh binh khí mà ôn dưỡng mới có thể chầm chậm tăng tiến. Chỉ là, loại này phải nói cửu hao thất tổn, phun phí chẳng những tâm sức, thời gian mà cả lượng lớn tài nguyên. Ngang chất đồng lượng một núi tài nguyên làm cho binh khí tăng cấp thì đủ cho mấy tên Luyện khí sư luyện ra hai ba món đồng cấp. Vì vậy, trừ đám người không có thế lực, nghèo rớt mồng tơi đến nửa xu mời Luyện khí sư cũng không có mới cắn răng tế luyện bản mệnh binh khí. Vậy mà, theo như ghi chép này vũ khí hệt như võ giả hấp thụ linh lực đột phá từ vi có khả năng thông qua cắn nuốt vật liệu phù hợp thì đẳng cấp sẽ tăng tiến không ngừng, tiềm năng vô lượng hạn định. Chuẩn xác lại một loại nghịch thế lý luận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]