Trên trời trăng tròn vành vạch treo lơ lửng, ánh sáng hoà ái chiếu vạn phương. Dưới đất cũng không chịu kém phần như trăm ngàn bó đuốc cháy đỏ mảng trời đêm, đem Phá Sơn Tông thắp sáng rực rỡ, chói mắt nhất trong bán kín ngàn dặm đổ lại. Tôn Cương sau khi chém giết đã tay thì ban xuống chỉ lệnh toàn tông mở tiệc mừng công. Hiện tại, không phân biệt đệ tử tông môn thế lực đều kề vai bá cổ xưng huynh gọi đệ, nâng chén hoan ca khiến cả ngọn Hoả Nham Sơn hừng hực sinh khí. Phá Sơn đại điện vẫn như trước tập trung một đám cao tầng tông môn. Khác biệt chính là độ xa hoa vượt qua mấy lần ba ngày trước, cao lương mỹ thực, quỳnh tương ngọc dịch bày đầy bàn, cơ hồ thứ gì mang ra được thì Tôn Cương đều không tiếc đốt hết. Đừng nói lão vui sướng bất luận người nào từ trong tay năm vị Thần cấp cùng hai mươi mấy ngàn quân hoàn hảo đi ra đều có loại xúc động không thể dùng từ ngữ diễn tả, ai nấy tiếu dung đại phóng quang hoa còn sáng hơn đèn. Lại nói thay đổi lớn nhất trong điện chính ở số lượng ghế ngồi vậy mà trống hơn phân nửa. Đám người lựa chọn gia nhập dưới trướng song vương sau khi chiến bại lớp chết lớp nhục nhã đào tẩu về bản thân thế lực nào còn mặt mũi quay lại. Đối với loại người này không ai quá mức tính toán, mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao nơi nầy đều là bản thổ thế lực bớt kết oán một nhà thì tốt một nhà. Chủ vị. Tôn Cương nâng lên chén rượu, lớn tiếng hô hào. “Các vị, đa tạ vì ta Phá Sơn Tông ra sức, xem như ta nợ các ngươi một cái nhân tình. Sau này có chuyện tìm đến trong tầm tay tuyệt không chối từ. Cạn.” Lão một hơi ực sạch rồi đập vỡ chén rượu. Lời nói vừa ra mấy tên cao tầng quang mang đã sánh ngang với tinh thần, bọn hắn bỏ công chuyến này mục đích cuối cùng vỏn vẹn mấy lời kia. Nay được thành toàn trở về đương nhiên nhận lợi ích không nhỏ. Sau một màn năng ly cạn chén Thiên Tuyền Tông Chu Dũng đứng dậy lớn tiếng. “Ta nghe nói trận này công lớn nhất thuộc về thiếu niên thiên tài của Lôi Thần Cung, tam thiếu Lôi Tiêu. Có thể cho ta diện kiến một lần không?” Lôi Tiêu vừa nghe thì nhếch miệng cười khổ, nuốt trọng miếng trái cây, hắn biết chuyện này sẽ xảy ra. Mười năm đóng cửa tuyệt giao luyện nên bản tính hành xử tuỳ ý, tự do tự tại, thiếu mấy phần lễ tiết, cùng đồng lứa nói chuyện thì gian manh giảo hoạt nhưng trở thành tâm điểm của mấy lão cáo già khắt khe từng chữ thì cực kỳ không ổn. Không phải Hoa lão và nhị ca nhất quyết ép buộc thì hắn đã trốn ở một chỗ nào đó cùng Mặc Lân uống rượu tìm vui rồi. “Đang kêu ngươi đó. Nhanh đứng dậy.” Huyễn Điệp Nhi khẽ thúc vào mạn sườn Lôi Tiêu, ánh mắt trong sắt bén liếc qua. Thời điểm hai người gặp lại trong lòng nàng dâng lên trăm mối cảm xúc khó tả, hạnh phúc đến mức nước mắt tuông trào lao đến ôm chặc Lôi Tiêu thật lâu. Với nàng mà nói ngoài vị sư tôn quá cố thì trên đời người quan trọng nhất chính là hắn, từ sau khi hắn mất tích nàng càng minh bạch điều đó. Có điều, cả hai mệnh số chú định khắc khẩu, nói ba câu cãi trận nhỏ năm câu cãi trận lớn, phục hồi chí choé như lúc trước. Hoa lão bên cạnh cũng dùng ánh mắt ra hiệu. Lôi Tiêu biểu tình như bị ép lên núi đao xuống biển lửa, thở nặng như bị núi đè, chầm chậm đứng dậy. Nhưng, bỗng nhiên ống tay áo cảm giác có người đang lôi kéo. Lôi Minh nhìn hắn nở ra nụ cười tà, nhét vào tay một mảnh giấy. Cái này hắn sớm chuẩn bị giúp đệ đệ. Cả nhà bốn tên nam tử kẻ có miệng lưỡi cùng tâm cơ nhất chắc chắn thuộc về Lôi Minh hắn. Mở ra mảnh giấy Lôi Tiêu buông xuống một hơi, khoé miệng khẽ cong, chính nghĩa cất tiếng. “Các vị tiền bối quá lời, ta chỉ nghĩ ra chút kế sách, đoàn kết đám huynh đệ mà thôi. Công lao phải là của tất cả mọi người.”
“Tam thiếu khiêm tốn rồi. Ta nghe đệ tử nói ngươi đơn thương độc mã đi phá trận giúp bọn già chúng ta khôi phục tu vi, lại liên hợp đánh chết tên tướng lĩnh Thần Pháp cảnh nhất trọng. Chuyện này không phải người có thiên tư sao làm được chứ?” Chu Dũng một tràng lý luận. Đám ngược xung quanh cũng túm lấy sợi dây liên tục khen ngợi. Bọn hắn vẫn nuôi hy vọng ôm cây đại thụ Lôi Thần Cung. Tại thời điểm một thanh âm vang lên tát thẳng mặt tất cả. “Hừ. Nịnh nọt, lôi kéo. Vô sĩ.” Đỗ Hà nhấp một chén rượu, cảm thán. Ai nầy im bặt, hướng nàng chiếu ánh mắt oán độc. “Lão bà thối, ngươi nói ai?” Chu Dũng nghiến răng trợn mắt, quát ầm lên. Làm chim đầu đàn nhận tiễn trước tiên đương nhiên là hắn. Hơn nữa, hai lão già này khẩu chiến gần nửa đời dù đối phương thở ra một hơi cũng đủ để khai chiến. Đỗ Hà thì làm bộ không nghe thấy, nhàn nhạt nói. “Hoa Thần sư, ta so với nói lời khách sáo vòng vo càng thích thật thà đâm thẳng. Hàn Nguyệt Cung đi một ngàn người về chỉ qua trăm, mười còn được một, tồn thất loại này hơi quá mức tiếp nhận. Một lời hứa hẹn vẫn không đủ trả lời đại cung chủ.” Đám người xung quanh nghe Đỗ Hà nói mà lắc đầu, bọn hắn quen biết nàng, rõ ràng nàng ăn nói kia, cũng rõ bọn hắn không đủ tư cách cho nàng kiên dè nhưng loại chuyện lợi ích này vậy mà ép thẳng một tên Thần sư thẳng thắn vượt xa nam tử. Duy nhất Lôi Tiêu hướng nàng loé lên tia tán thưởng. Thời điểm tưởng chừng Tôn Cương sẽ mất hứng ra mặt nhưng lão vậy mà hớn hở cười lớn. “Đỗ cung chủ tính cách thật tốt. Ta thật cũng có ý này.” Nói đoạn, bàn tay vỗ liền ba cái. Bên ngoài một đoàn đệ tử trong tay bưng một vật gì đó dùng lụa đỏ che giấu bước vào, ngay ngắn xếp thành hàng đứng giữa điện. Ánh mắt đám cao tầng tất thảy chiếu lên tấm lụa đỏ, vẻ mặt cực kỳ mong chờ, tự mình suy đoán vật bên trong. Hà Phi từ trước vẫn tuỳ thân Tôn Cương bước lên, mở ra cuộn giấy đọc lớn. “Các vị tiền bối, theo sư tôn căn dặn ta đã tiến hành ghi chép từng phương thế lực số người thương vong. Mời các vị nghe qua. Trước tiên là Thiên Tuyền Tông, đến một ngàn năm trăm người tử thương gần như toàn bộ vẫn quyết anh dũng giết địch. Thêm vào Chu trưởng lão ra sức chiến Thần cảnh cùng thiếu hiệp quý tông giúp diệt sát tướng quân. Cảm tạ một viên Phá Cảnh Đan trung phẩm.”
Lời nói vừa dứt tên đệ tử đứng đầu trân trọng kéo ra tấm lụa, lộ ra một mặt khay tròn đặt bên trên chiếc hộp ngọc thạch tinh xảo, trong hộp ngọc lại chứa một viên tròn trịa đan dược. Viên đan dược này trong suốt như thuỷ tinh khi ánh sáng mặt trời chiếu qua phản xạ lại nhu thuận kim quang, khí tức tán phát thì nhẹ nhàng êm dịu khiến người ngửi vào cảm giác đầu óc thông suốt hơn nhiều. Quan trọng là phía trên chạm khắc hai chữ Phá Cảnh, tại trung tâm có hai tinh điểm đang chầm chậm chuyển động đại biểu hàng thật trăm phần trăm. Đan dược phân cấp lấy theo linh thảo, linh dược từ cao đến thấp, Tiên, Thiên, Linh, Phàm, mỗi phẩn lại phân thượng, trung, hạ, lấy quang tinh điểm bên trong mà tính toán, hai sao là hoàn hảo trung phẩm. Lại nói loại Phá Cảnh đan này tuy không đến mức uống vào liền đột phá cảnh giới nhưng có khả năng tăng lên rất nhiều tỷ lệ thành công khi đột phá. Đừng thấy dưới Tam phàm cảnh tăng lên dễ dàng càng về sau sẽ xuất hiện vô số bình chướng cảnh giới cái sau khó hơn cái trước, trùng điệp gian truân, võ giả đi hết con đường là trong vạn lấy một. Cho nên dù chỉ là cơ hội rất nhỏ bọn hắn cũng trân trọng như vàng. Đáng tiếc, cái này chỉ là trung phẩm hiệu dụng trong khoảng Thần Pháp cảnh đến Thần Nguyên cảnh không có trợ lực đi vào Thần cảnh, đa phần tông môn dùng bồi dưỡng mấy tên thiên tài trác tuyệt. Bất quá cái này cũng là đại giới rất lớn không phải ai cũng đủ sức bỏ ra.Tôn Cương do quen biết rất nhiều bằng hữu Luyện đan sư nên mới được tặng một viên, bằng tài lực lão đi mau thì sợ rằng đủ năm mươi viên thì tán gia bại sản. Chu Dũng đuôi mắt dặp tắt một tia tham lam, lão còn trong đợi vật giá trị hơn, nhưng nghĩ lại cái mạng một ngàn đệ tử ngoại môn giá trị như này thật quá cao rồi. Kéo lên nụ cười hoà ái thu lấy viên đan dược. Kế đến, Hà Phi lại đọc lớn. “Thứ hai, Hàn Nguyệt Cung đến một ngàn người còn lại chín mươi ba, toàn bộ đều là nữ trung hào kiệt. Đỗ cung chủ cùng nữ đồ lại giúp đối kháng đầu lĩnh. Hoàn cho các ngươi một bộ chuỷ thủ Hoàng cấp cao cấp. Tấm vải thứ hai được kéo ra, kim quang sáng rực thuộc về Hoàng cấp chói sáng một góc trời, cơ hồ người thấy đều phải thoáng nheo mắt. Qua ba nhịp hô hấp kim quang mới tán đi. Đôi chuỷ thủ này lớn hơn gang tay một chút, hình dáng uốn lượn mềm mại như thân rắn, không biết dụng kim loại gì chế tạo mà phần lưỡi mỏng manh lại truyền ra cảm giác sắc bén khó tả, giống như bất luận vật gì bị nó quét qua đều sẽ đứt đoạn. Nhưng, khiến mấy người trong điện ngưng trọng không phải chuỷ thủ trân quý bậc nào mà do đây là một cặp vũ khí liền bộ. Phải biết, vũ khí từ Hoàng cấp trở lên mười phần hết chính là đơn thể tồn tại, bởi bọn nó đều sở hữu tự thân năng lực đặc biệt, giả như chui phi đao của nữ nhân Hàn Nguyệt Cung có thể tách biệt thành chín bản thể kết xuất trận pháp giết địch. Mà muốn chế tạo hai thanh vũ khí tương đồng đề phối thành một bộ yêu cầu Luyện khí sư phí sức sánh ngang năm mươi món vũ khí bình thường nên không ai muốn đi làm. Lợi, hại tương sinh, luyện chế bộ vũ khí cũng không phải phí công vô ích, bọn nó khi chiến đấu ở giữa sẽ chiếu ứng lẫn nhau, cộng hưởng sức mạnh tạo ra lực lượng to lớn. Bằng hai thanh chuỷ thủ Hoàng cấp cao cấp bùng nổ cực hạn thì đối chiến Địa cấp vũ khí sơ cấp là đủ lực áp chế. Mà Vạn Khí Tông cửu bảo từng nhấc lên sóng dữ một kiếp kỳ thật chính là bộ trang bị hoàn hảo nhất mảnh thiên địa này, đem chín món đỉnh cấp chí bảo lực lượng bất đồng phối trí cùng một chỗ. Hai món liên kết tăng gấp đôi chín món liên kết tăng đến mười tám lần. Đây mới chính là nguyên nhân năm đó Vạn Khí Tông chủ bị trộm mất bốn món báo vật thực lực từ một bàn tay chấn thiên thảm liệt rơi xuống đến mức bị diệt tông. Xét theo phương diện nào đó bộ chuỷ thủ độ trân quý vượt hẳn Phá Hồn Đan, nhưng mà, đối với Tôn Cương một tên chân chính si cuồng khí đạo tạo nghệ thành tựu cực cao luyện ra bộ vũ khí chỉ tương đối khó khăn. Lão nghĩ đan dược trân quý hơn nên mới xếp trước, nào biết Chu Dũng đang hướng mình thầm mắng chửi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]