Mặt trăng lên cao, một đám cao tầng trong mấy cái thế lực từng người tiến vào đại điện. Hà Phi là người đích thân triệu tập tất thảy liếc mắt xác nhận đủ mặt, đứng ra nói. “Các vị, thật đã làm phiền rồi, vào lúc giữa đêm lại mời mọi người đến là muốn thương lượng một số chuyện.” “Hà sư huynh có chuyện gì cứ nói thẳng.” Một tên nam tử mặc quần áo của Thiên Tuyền Tông nói. Hà Phi muốn nói nhưng bị Lôi Tiêu đoạt lời. “Bọn ta chính muốn bàn luận đối sách để chống lại đám hắc y nhân kia.” “Cái gì chứ, còn muốn đánh sao? Đệ tử Hàn Nguyệt Cung ta thương vong hai ngày này gần như triệt để, nếu chiến tiếp vậy chẳng phải hai ngàn người đem tới đây đều có khả năng chôn thây sao.” Một cái nữ tử của Hàn Nguyệt Cung đứng ra phản đối. Sau nàng cũng có vô số tiếng nghị luận. Lôi Tiêu nói. “Tình hình chúng ta hiện tại cực kỳ yếu nhược, đám hắc y nhân lại một lòng muốn đồ sát tất thảy, nếu giờ này không chuẩn bị tất thảy liều chết một trận thì cũng sẽ bị vây chết tại đây. Đánh có thể sống, không đánh chỉ còn con đường chết. Ngươi xem nên làm gì cho phải.” Vị nữ tử kia có chút ấp úng, nàng thật cũng biết hắc y nhân kia sớm muộn sẽ có cách leo được lên đỉnh núi tàn sát nhóm người mình, nhưng lại không muốn nhìn tiếp tỷ muội chết thảm mới nói lời kia. Nam tử Thiên Tuyền Tông đỡ lời. “Ta xem hay chúng ta cứ án binh bất động, đợi chờ đám người sư tôn bọn họ đánh bại địch nhân rồi đến giải quyết đám người dưới kia không muộn.” Lôi Minh phe phẩy quạt xếp đáp. “Ngươi nói thật dễ nghe, mấy vị tiền bối đúng là có thực lực cường đại nhưng đối thủ bọn họ cũng không yếu, chiến đấu loại kia người xem đã đi vào Thiên vực gần ba ngày ba đêm vẫn không có động tĩnh. Loại cường giả Thần cảnh chiến này ắt phải kéo đến giờ nào khắc nào, ngươi đợi được đến lúc đó không? Họ sẽ trở về giúp kháng địch hay về thu dọn xương cốt ta còn chưa thể nói được đâu.” Thiên vực cái địa danh này kỳ thực là một cái dị không gian giống như Bát Cực Thiên Đảo của Liễu Thuần Thanh, là chiến trường chung của Thần cảnh cường giả, nơi không có bất kỳ sinh linh tồn tại, chỉ vô cùng vô tận núi thây biển máu. Mà loại này sự tình bởi thượng cổ Thần cảnh cường giả thực lực quá mức cường đại, mỗi khi có phát sinh chiến đấu sẽ kéo ra sơn băng địa liệt, âm dương điên đảo, đem vô số người không liên quan vô thanh vô tức yên diệt. Thiên đạo trên cao thương xót chúng sinh ban ra chế ước, cưỡng ép cường giả Thần cảnh có nguy cơ ảnh hưởng thương sinh truyền tống đến Thiên vực. Đám người Hoa lão chiến không đánh nửa canh giờ đã bị truyền tống, đến nay vẫn chưa thấy trở ra kẻ nào. “Ta…”Nam tử Thiên Tuyền Tông cứng họng. Lôi Tiêu lên tiếng. “Ta xem mọi người ở đây đều là tiếng tăm trong thế lực mình, là thế hệ tiếp theo của Chư Thần Tinh, lần này hỗn chiến xem như một đợt lịch luyện. Có thể từ trong huyết chiến đi ra ắt tiếng tăm chấn động đại lục, tự mình hình thành danh khí, ngày sau sẽ có thể thu được đãi ngộ không nhỏ. Bằng không may mắn tử trận thì coi như không phụ tông môn danh tiếng.” Mọi người nghe lời ấy gật gù, thầm cảm giác rất có đạo lý. Nhưng, ngay phía sau lại truyền đến tiếng nói âm độc. “Hà Phi, ngươi từ chỗ nào đem tới một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Hừ! Ta xem dù hắn có nói đúng cũng không có tư cách cùng mấy người có thân phận chúng ta luận bàn.”
Lôi Tiêu nhìn đến hướng kia, thấy một tên nam tử khuôn mặt nham hiểm nở nụ cười vô cùng khinh miệt. Bước đến nói. “Vị này, dựa theo khẩu khí ta đoán thân phận ắt rất cao, có thể xưng ra tông môn, danh tự, để tên ngốc ta biết được đại danh không?” Tên kia cười lạnh, vỗ ngực nói. “Ta tên Trần Hoàng, con trai đại trưởng lão Trần Huyền Cửu Long Đảo. Ngươi biết điều thì nên điệu thấp một chút.” Lôi Tiêu vừa nghe ba chữ “Cửu Long Đảo” nội tâm trực tiếp chấn động, cái này chính là tông môn Liễu Thuần Thanh bảo hắn đi gây sự. Nhếch môi khẽ cười nhưng lại bày ra bộ dáng cung kính, nịnh nọt. “Không ngờ là đỉnh đỉnh đại danh Cửu Long Đảo, danh tiếng Trần công tử như sét đánh bên tai. Ngưỡng mộ đã lâu giờ mới có cơ hội gặp mặt. Đại hạnh cho ta rồi.” Trần Hoàng tự đắc, khuôn mặt muốn ngước lên tận trời. “Không biết không có tội. Bản công tử xem ngươi là một tiểu tử hiểu chuyện, thiên tư ắt không tệ. Tốt. Nếu ngươi có khả năng bình an rời khỏi vậy thì trực tiếp ly khai thế lực bản thân đến Cửu Long Đảo đầu nhập, Trần Hoàng ta bảo đảm sẽ làm cây lớn cho ngươi dựa vào.” Lôi Tiêu cười đến híp mắt, nói. “Nhất định. Nhất định. Nhất định ta sẽ rời khỏi Lôi Thần Cung tới đầu nhập Cửu Long Đảo nhận sự che chở của Trần Hoàng huynh.” Lại quay đầu nói. “Ta làm vậy ngươi đồng ý chứ nhị ca?” Trần Hoàng vừa nghe được cái danh tự kia khuôn mặt cứng đờ, trợn mắt há mồm. Khẽ đánh giá Lôi Tiêu một thoáng mới phát hiện khuôn mặt hắn cùng Lôi Minh nơi kia thật có vài điểm giống nhau. Nhưng, sau lại bác bỏ suy nghĩ. “Không đúng. Ta nghe nói Lôi Thần Cung chỉ có song thiếu. Từ khi nào lại xuất hiện thêm một người.” Lôi Minh nụ cười gian trá như thường ngay. “Tên nhóc này gọi là Lôi Tiêu. Là chân chính tam đệ của ta. Lôi Thần Cung tam thiếu gia. Hắn ngày thường không thích cùn ngoại nhân giao thiệp, nên danh tiếng truyền không xa, Trung Địa cũng rất ít người biết. Ngươi ở Bắc Hải xa xôi không biết cũng là chuyện thường. Có câu, không biết không có tội.” Mấy chữ cuối còn cố tình nhấn mạnh, rõ có ý trêu chọc. Lôi Tiêu bên cạnh cười khổ, hắn nghe ra tên nhị ca này cố tình thay mình nói nặng thành nhẹ, thay bản thân bao che khuyết điểm. “Tam thiếu gia?” “Lôi Thần Cung từ khi nào có tam thiếu gia vậy?” Mấy người kia ngây ngốc hỏi lẫn nhau, nhưng có Lôi Minh hàng thật giá thật đứng ra xác nhận thì cũng không dám nghi ngờ. Hà Phi cũng lên tiếng. “Vị Lôi Tiêu không chỉ có thân phận tôn quý mà cả thực lực cùng tuyệt cường, hôm nay tự thân chém giết hơn mười tên quân đoàn trưởng, cũng là người đoạn hậu cho tất thảy mọi người bình an lui đến đây. Dựa vào hai cái này chẳng có ai ở đây là có cùng cấp bậc, hắn luận bàn với tên khốn ngươi là nể mặt lắm rồi.” Hà Phi hôm đó trên đại điện đã nhìn rõ Vũ Văn Thương Hải thái độ cao ngạo kia, sớm thấy chướng mắt đám người Cửu Long Đảo. Huống hồ, Trần Hoàng này luận ra là cùng hắn cấp bậc, nói mấy lời khó nghe cũng chẳng có gì quá đáng. “Ngươi….” Trần Hoàng ánh mắt oán độc chiếu tới, hắn biết bản thân mình đã bị mắc bẫy, tức giận không thôi. Nhưng, thân phận là khác biệt, chỉ đành ngậm đắng quay đầu. Lôi Tiêu khi này châm chọc. “Trần huynh ngươi sao lại đi rồi, không muốn nhận ta nữa sao?”
Trần Hoàng tức đến nghẹn họng nhưng lại chỉ dám hờ hững nói. “Không dám. Cửu Long Đảo sợ rằng cùng ngươi không có duyên phận.” “Nhưng mà ta lại thấy ngược lại. Sau này nhất định phải bảo lão phụ thân đưa đến bái kiến lão tông chủ. Nhất định phải đầu nhập Cửu Long Đảo, học bản sự của Trần sư huynh.” “Đồ khốn nạn, chỉ nói động ngươi một câu sao lại bám dai vậy cứ, căn bản là chó cắn không buông. Tính cách so với lão tử còn tệ hơn mấy phần.” Trần Hoàng tức giận mắng chửi , có điều cái này chỉ là lời nói trong lòng, ngoài miệng nở nụ cười gượng. “Không đến thì hơn.” Trần Hoàng ở Cửu Long Đảo cậy thế cha mà làm càng, không coi ai ra gì, sau lại kết giao Vũ Văn Thương Hải, suốt ngày làm con chó quanh quẩn bên người y, có cây cao bóng lớn che trở mới biến thành vô pháp vô thiên. Nhưng, hắn cũng là người thông minh, tự biết thân phận không sánh được đối phương, chỉ muốn nhanh chóng ly khai cuộc nói chuyện đầy nguy cơ này. Đáng tiếc, Lôi Tiêu đã xác định con mồi sẽ tuyệt đối không nhã ra, lại nói. “Trần huynh khoan đi, ta còn chuyện muốn nói.” “Còn gì nữa chứ?” Trần Hoàng lấy hết kiên nhẫn ra kiềm chế nộ hoả. Lôi Tiêu ngạo khí kéo lên, bước đến vị trí giữa điện, nói. "Chiến đấu lần này là chuyện chân đao thực kiếm, không thể cứ như rắn mất đầu, mạnh ngươi ngươi đánh, mạnh ta ta đánh được. Ta kiến nghị chúng ta lập một cái người đứng đầu, tạm thời tiếp nhận tướng soái.” “Vậy liên quan gì ta?” “Đồ ngu Trần Hoàng ngươi còn nói cái gì thiên tài chứ, ý tứ kia rõ như ban ngày còn muốn hỏi. Lôi Tiêu huynh đệ là muốn tự ứng cử tướng soái vị.” Hà Phi lạnh nhạt mắng. “Cái gì chứ?” Mấy người trong sảnh đồng thời kinh hô, quay qua nghị luận với người bên cạnh. Trong mắt bọn họ thiếu niên tuy nói thân phận tôn quý nhưng lại không có danh tiếng, chỉ bằng mấy câu nói mà đòi đám thiên kiêu mình quy phục thật có chút quá phận. Lôi Tiêu chỉ biết cười cười. Hắn cái này sự tình không phải nói càng, hắn sớm nghĩ ra đối sách, một lượt bàn bạc với Lôi Minh, Hà Phi mới đánh ra quyết định. Một lượt quét mắt rồi nói. “Trần huynh, ngươi xem ta sớm tính toán được mọi người sẽ có cái biểu tình này. Cố gắng dây dưa với ngươi bởi nhìn trên thực lực Cửu Long Đảo có lẽ nhỉnh hơn một chút so với mọi người. Muốn mời ngươi lên đài tỷ thí, giúp ta lập xuống uy danh.” Đám người nghe nói thì chột dạ, thu liễm ý tức hoài nghi. Duy chỉ có Trần Hoàng lạnh người, đối phương vậy mà muốn mượn mình khai đao. Nghĩ đến mấy lời Hà Phi nói hắn có chút run tay. Trần Hoàng còn đang nghĩ cách thoái thác lại nghe Hà Phi lên tiếng. “Trần Hoàng ngươi đừng để mất mặt Cửu Long Đảo chứ. Chỉ là luận bàn một phen có gì to tát. Không phải cả ngày đều cho mình là cường đại hơn người, khinh thị vạn nhân sao. Nếu ngươi thắng thì chức vị chủ soái này cho ngươi làm. Còn nếu thua thì giúp mấy huynh đệ ở đầy nhìn rõ thực lực Lôi công tử.” Cái này Hà Phi rào trước chặn sau, ý tứ vẫn muốn ép Trần Hoàng lên đài. Mấy người xung quanh cũng có lòng tham, nhưng không ai nguyện làm chim đầu đàn, hiện tại được Hà Phi mở ra một con đường, lập tức kẻ xướng người tuỳ, lên tiếng tâng bốc uy vọng Cửu Long Đảo, một mực không cho Trần Hoàng đường lui, muốn thông qua hắn thăm dò hư thực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]