Chương trước
Chương sau
Thái dương lên cao.
Trên ngọn Hoả Nham Sơn, Phá Sơn Tông đại điện vô số khách nhân mạng theo lễ vật đến chúc mừng Tôn Cương đột phá thần cảnh.
Loại này tình huống phát sinh đương nhiên bởi đan, khí hai nhà cao thủ Thần cảnh cực kỳ khan hiếm, như phượng mao lân giác, chỉ cần xuất hiện người đột phá sẽ chấn động tứ phương, dẫn động mấy cái thế lực tông môn lớn đến mời chào. Nếu không thể thuận lợi kéo đối phương gia nhập bản thân thế lực thì cũng coi như kéo ra chút quan hệ tốt, hậu vận đan dược và vũ khí giảm nhẹ gánh nặng đi mấy phần. Huống hồ, đối phương là chân chính Thần cảnh ai lại chẳng muốn kết giao, có thêm một tên trợ lực trong tương lai thì tốt hơn cả. Bởi vậy, chuyện thế này sớm hình thành nguyên tắc, chỉ cần ngươi thành Thần địa vị không cần lo, có thể nhất bộ thành vân, cá chép hoá rồng, xem ở địa vị cao cao tạo thượng của Hoa Thần Y sẽ rõ.
Ghế chủ vị ngồi một lão nhân trông ngoài lục tuần, khoác trường bào xám. Đáng chú ý ở chỗ làn da khắp người lão dị thường biến hoá, nhìn có cảm giác như phủ lên tầng kim thiết, cứ thô ráp bám sát thân thể đầy cơ bắp. Lão nhân dĩ nhiên là chủ nhân buổi đại tiệc, Phá Sơn Thiết Chùy, Tôn Cương.
Tôn Cương cố gắng hết sức kiềm nén xe sức vui sướng tột độ như từng con sóng dữ cuộn trào nơi nội tâm nhưng khuôn mặt thô ráp vẫn đại thịnh hồng quang, khí như hoa nở mùa xuân. Lão năm nay ngoài sáu mươi hôm nay mới là ngày vui nhất trong đời, hơn nửa đời người lao tâm khổ tứ cuối cùng nhận lại trái ngọt thật chết cũng cam lòng ngậm cười.
Thật lâu nói nói cười cười, Tôn Cương sau cùng khoác tay đứng dậy, nói lớn. “Các vị, thật đa tạ bỏ công hạ cố tiểu tông môn này của lão phu, ta hôm trước tình cờ luyện chế thành một thanh Thần cấp binh khí được thụ hưởng thiên đạo ban thưởng Thần vị nhưng tới nay vẫn chưa nghĩ ra cái tên thích hợp, cầu các vị đặt giúp.”
Lão nói đoạn thì từ nhẫn trữ vật đại thịnh quang mang, chiếu ra hư ảnh.
Thị hiện trước bách nhân một thanh cương kiếm độ dài chuẩn xác sáu tấc bốn phân, khảm nạm mấy viên cao cấp nhất linh thạc hình thành nên sương mù linh khí hư ảo, lưỡi kiếm sắt bén dị thường, cảm tưởng sợi tóc rơi ngang cũng bị cắt đứt. Quan trọng nhất là theo thanh kiếm từng nhịp phiêu động từng cái hơi thở thuần khiết, cao cao tại thượng thuộc về Thần cảnh tán phát ra.
Một lão mập ú, thấp bé đứng lên nói. “Tôn Thần sư, ta thấy thanh kiếm này phát ra kim quang nồng đậm như vậy hãy trực tiếp gọi Kim Quang Kiếm đi.”
Tôn Cương liếc mắt, nhận ra người kia thuộc về Thiên Tuyền Tông nhị trưởng lão, tên Chu Dũng, nhưng chưa đợi hắn đáp lời đã nghe có người nói.
“Lão thất học, cái tên tầm thường vậy cũng nói ra được. Đúng là ngu ngốc. Lão nương thật nghi ngờ sao ngươi leo lên chức nhị trưởng lão.”
Tiếng nói phát ra từ một lão bà bà, khuôn mặt dở tuổi cao sớm nhăn nheo, sần sùi như vỏ cây, nhưng ánh mắt gian ngoa giống loài hồ ly vẫn cực kỳ sắc xảo. Bà thuộc vào Hàn Nguyệt Cung, chức vụ lục cung chủ, gọi Đỗ Hà.
Chu Dũng bị mắng thì tức giận quát. “Lão bà thối, nếu xét địa vị ngươi thật thua xa ta, xét thực lực càng không phải bàn, có tư cách gì lên tiếng.”

Đỗ Hà nhếch môi. “Ta cái gì cũng thua ngươi, chỉ có học thức là hơn.”
“Ngươi có giỏi thì tự mình đặt tên đi.” Chu Dũng hừ lạnh.
“Tốt.” Đỗ Hà đập bàn đứng dậy, xem xét tỉ mỉ từng chỗ. “Kiếm quang hoàng sắc rực rỡ chẳng kém thái dương, quang mang liền một khối, như dòng nước từ từ chảy qua ao, thung dung, thư thái. Do đặc thù chất liệu khiến người cảm thấy từng đợt âm hàn chi khí toả ra, một đợt mát lạnh dọc sống lưng, lại giống lãnh khốc của cô nguyệt giữa đêm. Chui kiếm phối trí linh thạch lấp lánh từng quang điểm tựa vô số tinh thần. Mũi kiếm như vách núi ngàn trượng dựng đứng, cao nguy nga. Ta xem không quá khác biệt với tiền nhân thần kiếm. Kiến nghị cái tên Thuần Quân không biế Tôn Thần sư có bằng lòng.”
“Lão phu trước cũng từng thấy bảo kiếm của bản thân có nhiều điểm giống Thuần Quân, đa tạ Đỗ cung chủ ý kiến.” Tôn Cương ậm ờ đáp nhưng trong lòng cực độ không vui, ai lại nguyện bị đem thành tựu cả đời đặt dưới bóng của người khác.
Mấy cái khách nhân trong điện vậy mà như không nhìn ra tâm cơ, nhất mực tán thưởng Đỗ Hà tinh tế, hiểu biết, kéo một tràng vui cười.
“Mượn hoa kính phật. Nhờ ý tiền nhân. Có gì hay chứ.” Một âm thanh trào phúng vang lên, đập tan không khí.
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn chiếc ghế khách nhân gần vị trí Tôn Cương cánh trái. Nơi đó ngồi một tên thiếu niên nam tử khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo nhưng khoé miệng luôn cong lên nụ cười khinh thường cùng giễu cượt thất thảy, hắn vờ không nhìn thấy bản thân bị biến thành vạn nhân chú mục chỉ phe phẩy chiếc quạt xếp trông tay.
Đỗ Hà nội tâm tức giận, thấy người nọ tuổi tác không lớn thì muốn lên tiếng giáo huấn một phen, nhưng khi vừa liếc thấy lão nhân ngồi bên cạnh hắn thì lập tức thu liễm ý tứ, cúi đầu lui về vị trí của bản thân không muốn vây vào phiền phức.
Bách nhân biểu hiện không khác mấy, bọn họ có thể không biết thiếu niên kia là ai mà dám xuất khẩu cuồng ngôn nhưng mọi người đều nhận ra lão nhân thanh bào ngồi cạnh thiếu niên.
Lão nhân tên gọi Trần Huyền, đại trưởng lão Cửu Long Đảo.
Trần Huyền khuôn mặt âm trầm, không nhìn bất cứ ai, khẽ nói mấy lời khách khí. “Các vị, tam công tử nhà ta tuổi trẻ có chút nóng nảy khiến mọi người mất hứng, mong các vị rộng lòng bỏ qua.”
Tên kia được gọi tam công tử là con trai Cửu Long Đảo đảo chủ, tên Vũ Văn Thương Hải,
Đám người Đỗ Hà, Chu Dũng vừa thấy lão đã cúi đầu rụt cổ, ai dám hé môi nửa câu phàn nàn.

Mấy cái tông môn, thế lực xuất hiện nơi đây tuy nói có chút tiếng tăm, thực rất rất ổn, nhưng trên thực tế chỉ từ nhị, tam lưu trở xuống, tông môn nhất lưu, thế lực siêu cấp không đến một người. Sỡ dĩ có loại này sự tình bởi bọn họ phân bố rộng khắp, đa phần tại Trung Địa xa xôi muốn đến trông thời gian gấp gáp sợ cũng không có khả năng, còn có mấy phần kiên kỵ hung danh Bắc Hải, trên hết chính là không có quá mức đặt Tôn Cương vào mắt, bọn họ tự mình đã bồi dưỡng cường giả nên không quá mức cần thiết bỏ ra đại giới lôi kéo người ở xa tận chân trời. Bởi thế, tông môn ở đây đa phần đều là địa phương tông môn, loanh quanh địa bàn ở Bắc hải.
Mà sự tồn tại của Cửu Long Đảo nơi này hoàn toàn khác biệt, chính là nhất nhân trấn vạn nhân, xem xét vị trí cũng sẽ rõ. Bọn họ tuy cũng là nhị lưu thế lực nhưng đằng sau bối cảnh chính là thế lực cổ lão siêu cấp, cũng gọi Cửu Long Đảo. Năm đó, Cửu Long Đảo vốn lấy Bắc hải làm tổ địa, nhưng sau khi thực lực phát triển thì lại chạy đến Trung địa xem náo nhiệt bỏ lại cái vỏ rỗng. Tuy nói vậy, nhưng cường giả ở Bắc hải Cửu Long Đảo cũng không kém, tông chủ là một tên Bán thần cảnh, lời nói đương nhiên có cân lượng.
Tại thời điểm bách nhân bị lời nói của Vũ Văn Thương Hải làm cho mất vui thì lại có người từ ngoài bước đến.
“Tôn bá bá, ta mới nghĩ ra cái tên hèn mọn không biết người có muốn nghe.”
Người nói một thân lam y bay trong gió, khí chất cao quý, tay phất quạt xếp miệng cười đời, dĩ nhiên là Lôi Thần Cung nhị thiếu, Lôi Minh.
Phía sau đi hai người, đương nhiên là Hoa lão và Huyễn Điệp Nhi.
Bọn họ khi phát sinh sự tình với Hỗn Thế Chương Ngư đang đến phút tối hậu quan đầu thì xuất hiện biến số, Tôn Cương đích thân dẫn người đến chi viện, bức lui song vương, cái này Hoa lão từ khi cảm nhận khí tức nguy cơ sớm vạn lý thông chi. Từ đó, ba người lưu lại Hoả Viêm Sơn nhưng không quên cho thuộc hạ đi tìm kiếm Lôi Tiêu khắp nơi, đến nay đã hơn hai ngày.
Đáng chú ý chính là đôi mắt đẹp của Huyễn Điệp Nhi không còn long lanh thuần khiết, đã phủ lên tầng sương mù ảm đạm, làm kém sắc ngọc quý.
Tôn Cương nhìn thấy đội ngũ thì đứng dậy giới thiệu một lượt. “Các vị, cái này lão bằng hữu của ta, Thiên Địa Thần Bảng bài danh thứ sáu, song thần, Hoa Thần Y. Tiểu thiếu niên là con trai Lôi Thần, nhị thiếu Lôi Thần Cung, thiếu niên anh tài, Lôi Minh. Còn cô nương trẻ tuổi kia danh xưng Huyễn Điệp Nhi, tuyệt thế thiên kiêu, mười sáu tuổi đã thành tựu Thần cảnh, xưng hào Điệp Thần.”
Từng cái danh tự hạ xuống đều khiến sắc mặt đám người hung hăng biến hoá, sau cùng co quắp lại, không khí đột nhiên đông đặc, ngột ngạt khó thở. Một nhóm ba người này dù giới thiệu ở đại lục, Trung Địa vẫn là có sức trấn trụ cực lớn hiện tại đem ra loè đám nhị, tam lưu thế lực càng là nhấc lên sóng dữ. Cả cái tên Vũ Văn Thương Hải cũng khó chịu ra mặt, hắn từ đầu tức giận tại sao ghế khách nhân bên phải lại để trống mà không giành cho mình, nhưng khi nghe được thân phận đối phương đã hoàn toàn minh bạch, lửa giận cháy càng thêm dữ dội, Trần Huyền khuôn mặt âm lãnh cũng thoáng nhíu mày, động mắt.
Lôi Minh nói. “Thanh kiếm này toả ra kim quang sắc bén cảm giác vô kiêng bất tồi, không gì không phá, lại có Thần khí bừng bừng có thể ép vạn nhân triều bái, cũng nhờ nó người mới có thể xông phá Thần cảnh. Ta đề nghị cái tên Phá Thần Kiếm.”
“Phá Thần, trước mặt thần linh vạn vật phá diệt. Hay, tên hay. Vậy từ nay gọi ngươi là Phá Thần Kiếm.” Tôn Cương cao hứng.
Đám người lần nữa lên tiếng chút mức, thừa cơ nịnh bợ Lôi Minh, so với một tên Thần khí sư mọi người càng muốn trèo lên cái cây lớn Lôi Thần Cung hơn một bậc. Chỉ có Vũ Văn Thương Hải ánh mắt oán độc không che giấu chiếu thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.