Chương trước
Chương sau
“Thật cảm tạ ngươi ý tốt. Tiếc rằng, ta từng nói thế thiên hành sự. Thật không dán nuốt lời.” Lôi Minh khoé miệng cười tà, không giấu ý cợt nhã. Cánh tay rãnh rỗi thu lại, kết chưởng hình. Lực đạo nội thể như hải nạp bách xuyên, tức khắc trào đến lòng bàn tay. Bạch quang tái hiện, điện ảnh tuần lưu, tiếp một chiêu Bôn Lôi Vạn Lý.
Như Lôi Cuồng luận, Lôi Minh chiến đấu thủ pháp trùng trùng, như thiên la địa võng, chiêu trước chưa tan, chiêu sau đã tụ, chưởng này sớm chuẩn bị sẵn, không cần đến nửa nhịp hô hấp đã quán thông mười thành lực đạo.
Một giây nửa khắc, chưởng sau đè chưởng trước, lôi điện phút chốc nổ vang, thanh âm vạn điểu tề minh, bén nhọn đâm thủng ma âm tiết tấu. Bi Thống Chi Tường, nhận lấy ảnh hưởng, ở giữa khuếch điên cuồng tán gợn sóng, phòng thủ địa phương trung tâm trở nên lỏng lẽo dị thường, có mắt liền xem thấu. Cái kia chỉ là âm chấn, uy lực sóng chưởng càng không phải bàn, phút chốc thu mạnh khoảng cách ở giữa xuống còn năm phân.
Hắc y nhân bị chưởng kình ập đến, cảm giác như lòng ngực bị đại chùy đánh vào, hung hăng phun ra ngụm lớn máu tươi. Không phải thời điểm sinh tử lâm đầu đám người còn lại liều mạng phát công, đẩy tiêu âm lên tột đỉnh, kiêng cường chống đỡ khí tường thì chỉ bằng uy thế kình lực đủ khiến y táng mạng. Tuy nhiên, hắc y kia như pho tượng đá, không lùi nửa phân, duy trì ma âm tiết tấu.
“Biết người biết mình. Không liều mạng tranh cường, dùng lôi điện thanh âm quấy nhiễu ma khúc. Thủ đoạn thật độc đáo!" Hoa Thần y cảm thán.
Lôi Tiêu bên cạnh không khỏi cảm thấy hài hước, nói ra. “Hoa bá bá, ta thấy ngươi ngày càng tâng bốc hắn rồi. Ta xem nếu bản thân có tu vi võ đạo còn lợi hại hơn hắn, sợ rằng đã sớm quét ngang đám người này. Còn phải kéo dài lâu như vậy.”
Hoa lão cười cười. “Nếu vậy ngươi sau này ngươi hãy võ luyện cho tốt, rồi diễn cho lão phu xem.”
“Hoa bá bá, ngươi hố ta.” Lôi Tiêu nhận ra đối phương ý tứ, tức giận quát.
Hoa lão chỉ cười không đáp.
Bên này hắc y thủ lĩnh nhìn thấy chiêu thức muốn tan vỡ trợn to hai mắt, quát. “Sao có thể?”
Hắn từng nhìn qua chủ thượng nhóm người mình thi triển chiêu Bi Thống Chi Tường này đem Thần cảnh công kích nhẹ nhàng ngăn trở. Sau, Đoạn Trường tứ khúc toàn bộ tế ra còn đem đối phương diệt sát. Lần đó nhìn qua đã khiến hắn khắc sâu trong tâm khảm, xem đây như tồn tại vô địch, ngày đêm cố gắng luyện trận này. Hiện tại có chút thành tựu lại bị đối phương song chưởng liền muốn phá. Thật giống như tát thẳng lên mặt.
Kỳ thật, chiêu Bi Thống Chi Tường uy lực không giả, nhưng phải xem người nào xuất thủ. Chiêu số là chết, người là sống. Vị chủ thượng kia lấy Thần cảnh lực lượng diệt sát Thần cảnh, bên trong là cân sức mà chiến. Đám bọn hắn so cùng Lôi Minh phải kém mấy bậc, không phải chiêu số mười phần lợi hại, phát uy tột đỉnh công năng khẳng định bọn chúng đã toàn bộ bị nhẹ nhõm diệt sát.
Hắc y thủ lĩnh nhìn rõ bất lợi trước mắt, sợ rằng tiếp tục đà này Bi Thống Chi Tường sớm muộn bị phá diệt, đại trận xem như xong. Nhưng cũng không thể thu tay. Nhất thời lại rơi vào bị động.
Lôi Minh tiếp tục khiêu khích.”Sợ rồi sao? Ta còn chưa giết hắn mà. Có muốn đến chịu thay một đòn không?”. Hắn rất thích cái cảm giác chơi đùa đối phương như này.
“Ngươi.....” Hắc y thủ lĩnh con mắt trợn trừng. Từ đầu vẫn là bị xoay như dế, hiện tại lại nhân phải miệt thị, khiêu khích, đã không kiềm được nộ hoả, phóng nhanh lên cao, trường đao nhắm thẳng phần đầu bổ xuống.

“Hèn hạ!” Lôi Tiêu thấy nhị ca bị đánh lén, kích động mà quát. Sau, hướng Hoa lão cầu viện. “Hoa bá bá, ngươi thực lực cường đại, mau xuất thủ giúp ca đi.”
Hoa Thần y khẽ cười, đáp. “Ngươi không cần lo. Tiểu quỷ hắn cơ trí có thừa. Sẽ không ăn thiệt thòi đâu.”
Sự thật không có khác.
Đao ảnh kề sát đỉnh đầu, Lôi Minh cười tà, thu lại song chưởng, lướt nhẹ về sau, thoát ly nhất kích.
“Muốn chạy” Hắc y thủ lĩnh gầm lớn, chuyển nhanh chiêu số, trường đao hoá ngân ảnh, chớp nhoáng hướng thẳng Lôi Minh lồng ngực phóng đến.
Tiếc rằng, tốc độ đã chậm. Lôi Minh yên vị cạnh Hoa thần y, chui đao mới đâm tới quang tráo, bị cương lực hất văng.
Hắc y thủ lĩnh càng thêm sôi trào, muốn hung hăng đoạt công lại nghe phía sau “bịch” một tiếng, tên thuộc hạ đối mặt Lôi Minh đột nhiên ngã lăn ra đất, bất động.
Tiến gần mới thấy nơi mi tâm y xuất hiện nhất điểm hồng sắc vô cùng nhỏ, như bị ngân châm đâm vào lưu lại. Đã chết không có nghi ngờ.
“Chiêu Bi Thống Chi Tường thật sự lợi hại, nhưng, tiếc rằng cái chỗ hở kia vừa đủ để Thiểm Điện Đoạt Hồn châm chui qua.” Lôi Minh cười khinh, vuốt vuốt ba cây ngâm chân.
Một chiêu Thiểm Điện Đoạt Hồn châm này vượt ngoài Lôi Thần Bát Thức, do Lôi Minh tự sáng tạo tuyệt kỹ, ép lôi điện truyền vào ngân châm, vô thanh vô tức lấy mạng người, lưu lại dấu vết chỉ nhất điểm hồng. Luyện thành về sau, Lôi Minh xem thành hậu chiêu giữ mạng, ẩn tàng bất lộ, không phải hiện thời tình thế bắt buộc tuyệt không bại lộ.
Trước, Lôi Minh ý định nhất chưởng sát nhân đơn giản phá trận nhưng khi khí tường dựng nên hắn đã hiểu rõ khó lòng công phá, nếu thật đều phải phí đi lực chín trâu hai hổ. Linh động đối sách, chưởng thứ hai xuất ra mục đích nhiễu loạn ma âm, tranh thủ thời điểm hư tường rung chấn phóng xuất lôi châm.
“Lôi Thần cung uy danh hiển hách không ngờ lại dùng đến ám chiêu hèn hạ như này. Truyền lưu bên ngoài sao xứng cái danh đệ nhất thế lực.” Hắc y thủ lĩnh gằn từng chữ, hắn lúc này muốn nhai xương ăn gan đối phương.
“Binh bất yếm trá. Chỉ trách ngươi quá mức ngu ngốc. Vã lại, các ngươi cũng không thể truyền lưu ra ngoài. Bởi vì tất cả đều phải chết.” Lôi Minh nói đoạn, phi thân lần nữa ra ngoài, ba đạo lam quang phóng xuất.
Nhìn qua thủ hạ nhất kích bỏ mình, hắc y thủ lĩnh không dám khinh nhờn, rút ra cốt tiêu, vung vẩy, đánh bay hai cái ngân châm, nhưng, cái thứ ba vừa vặn ghim sâu vào chân hắn, lôi điện cấp tốc chạy dọc thân thể, tê liệt quỳ xuống.
Hắc y thủ lĩnh mắt lộ tơ máu, gầm thét. “Đồ khốn! Ta liều mạng với ngươi. Huynh đệ, biến trận. Tang Thương Chi Kiếm.” Nói đoạn, lui về, trám vào chỗ vừa bị thiếu khuyết.

Tên thủ hạ đứng gần ngập ngừng nói. "Thủ lĩnh chúng ta....."
"Ta nói phát trận." Mấy chữ này hắc y thủ lĩnh giọng như gầm thét, mắt hổ trợn trừng.
Theo lời nói hạ xuống, ma âm lần nữa vang lên.
Không còn tiếng vạn quỷ kêu khóc, giờ này, thanh âm không ngừng biến hoá, từ tiếng goá phụ khóc nấc giữa đêm cô tịch, đau thương, sầu khổ, rồi vô vọng, âm sắc hoá ngàn chui kiếm khí, cuồng công loạn kích, quang tráo chịu ảnh hưởng, đạm nhạt thanh sắc đi đôi chút. Lôi Minh đứng trên chịu trận, trái phải phát chưởng, thân lượn như chim, chật vật lắm mới không có bị thương, nhưng, áo quần đã bị chém rách tơi tả.
“Không phải ngươi rất lợi hại sao? Mau phá trận cho ta xem?” Hắc y thủ lĩnh khiêu khích, không ngừng cuồng tiếu. Có thể nhìn rõ, từ lúc hắn nhập trận uy lực đã cấp tốc bạo tăng, nếu không Lôi Minh chẳng chật vật đến vậy, đây là tác dụng của thực lực cá nhân lên pháp trận.
Quan trận, Lôi Tiêu lòng nóng như lửa đốt, hỏi ra. “Hoa bá bá, lần này nhị ca hắn, cũng có cách ứng đối phải không?”
Hoa Thần Y nhíu sâu mày, âm trầm đáp. "Bi Thống Chi Tường, như nước sông yên ả, khí đại lực trầm, Minh nhi lanh lợi biến hoá như cá thuận dòng, tùy ý bơi lượn, còn giờ, Tang Thương Chi Kiếm này, điên cuồng hung hãn, nguy hiểm tứ bề, thật giống ngày biển động, có chút vượt mức Minh nhi… Sợ rằng không trụ thêm bao lâu.”
Sự thật càng thêm bê bết, Lôi Minh bị kiếm khí vây đến không còn một kẽ hở, công kích mãn thiên, xoay hắn như con rối, lộ ra giật gấu vá vai, linh khí xói mòn với tốc độ như thần long hút nước. Lôi Minh khinh người thành thói, trước nay chưa từng rơi vào túng thế giống hiện tại, nội tâm bức rức không yên, mấy lần liều lĩnh đoạt công càng bị khí kiếm chém đến trầy da rách thịt, máu tươi lộ ra. Nếu Lôi Minh có đủ thực chiến kinh nghiệm khẳng định nhìn ra đối phương điểm mấu chốt.
Đoạn Trường tứ khúc, tên như ý nghĩa, hàm chứa bốn cái nhạc khúc, mỗi loại có hiệu dụng đặc thù, Bi Thống Chi Tường lấy cực độ đau khổ dựng thành phòng ngự không thể phá, Tang Thương Chi Kiếm thì ngược lại, ngưng kết tang thương thành kiếm khí, phá sát lực lượng không thể cản. Mà loại này tùy ý thu phóng chỉ có vị thần chủ kia, mấy tên thuộc hạ này thiên tư tầm thường, mỗi phương đội ngũ chỉ được phân cho một cái đặc thù ma khúc, tách riêng diễn luyện. Đội nhóm hắc y này vốn học phòng ngự Bi Thương Chi Tường, nhưng, một lần lập công, nhận thưởng Tang Thương Chi Kiếm công pháp, chỉ là, độ phù hợp ở giữa quá thấp, hắc y thủ lĩnh trong cơn giận thúc ép khai triển, đang dùng đến sinh mệnh linh lực duy trì, chiến pháp lấy thương đổi thương, ít lợi nhiều hại, Lôi Minh chỉ cần kéo dài thêm nửa canh giờ, đối phương sẽ tinh bì lực tận, tự mình mài chết.
"Bôn Lôi Vạn Lý."
Lôi Minh quát lớn, tung ra chưởng hình, thân thể lướt gió theo sau, hắn trong lúc bất giác nhìn ra sơ hở, né tránh vô hình kiếm khí trùng điệp mà tiến lên.
“Hỏng rồi.” Hoa Thần Y kêu lên. Lão nhìn ra đối phương cố tình làm ra suy đại suy khí lực, trái phải mở ra lỗ hỏng cốt để câu dẫn Lôi Minh. Nhưng, lão có cái nhãn tình này, người trẻ thì không có, lập tức bị mắc vào cạm bẫy.
Chỉ đợi thời cơ. Hắc y thủ lĩnh quát lớn. “Biến trận.”
Đám thuộc hạ hô ứng, nhất đạp khinh thân, thu hẹp phương trận, đem Lôi Minh vây chặc, mãn thiên kiếm khí như vũ bão, điên cuồng trút xuống, bụi mù cuộn cuộn vút cao.
Bụi mù tán đi, Lôi Minh bộ dáng khi này trông vô cùng thảm hại, mái tóc xoã tung, máu tươi nhuộm bộ bạch y chuyển sang hồng sắc. Song chưởng kiêng trì chống đỡ lam sắc quang lung, bảo hộ thân thể, nhưng, nhìn quang mang đang ảm đạm theo từng nhịp hô hấp thật giống như đã đến bước đèn khô dầu cạn, có thể tan biến bất kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.