Chương trước
Chương sau
Phía Nam Lôi Thần cung.
Một toà biệt phủ xa hoa hiện tại chìm trong biển lửa, từng người từng người không ngừng chạy vội ra vào, nước từ thùng gỗ được tạt vào từng đám hoả diễm, nhưng không mấy ăn thua.
Đám võ giả trong cung tỏ ra ngây ngốc không biết ứng phó thế nào. Bọn họ trong chiến đấu khó ai so bì, nhưng, đối mặt lửa lớn lại trở nên vô dụng, lúng túng chân tay.
Võ giả chủ tu lôi hệ thuộc tính, lấy công kích cùng phá diệt chi lực thành danh, nào biết cách chữa cháy, cứu hoả. Nếu thật động ra lôi thuật sẽ càng nặng thêm phá hoại, được không bù mất. Chỉ còn biết đứng ngoài hô hào la hét, có người tích cực hơn chút, gia nhập cùng đám gia nhân, dùng thùng nước dập lửa.
Lôi Cuồng tốc độ như điện, bộc phát cực hạn, đem khoảng cách năm dặm từ phía Tây, Luyện Võ trường, chạy đến phía Nam, chỉ trong năm nhịp hô hấp. Mỗi lần thở đi một dặm, người thường trông thấy so cũng thuấn di không khác nửa điểm.
Đại môn bằng đá, hồng bảng đề tên Tiêu Dao phủ, Lôi Cuồng bên dưới túm lấy tùy tiện một tên hạ nhân, gầm thét. “Tiêu nhi, đâu?”
Người nọ không phải võ giả, bị Lôi Cuồng bắt lấy liền như nai con đối mặt lão hỗ, không có sức hoàn thủ, bị nhấc bỗng lên. Càng thêm bên dưới bá uy như thực chất, sợ hãi, lắp bắp nói ra từng chữ. “Tiểu...tiểu công tử, còn kẹt lại ở trúc lâm.”
“Cái gì...!?” Lôi Cuồng khoé mắt toé lửa, hung hăng vứt người nọ sang bên.
Phía sau Tiêu Dao phủ tồn tại một rừng trúc rộng hơn ngàn mét, được Lôi Tiêu cố ý cho người bày bố, nói là tiềm chốn thanh tĩnh mà ẩn thế. Không ngờ giờ khắc này lại hoá thành hoả tường, cắt đứt con đường cứu viện. Nội nhân bất xuất, ngoại nhân bất nhập.
Đứng trước hoả lâm Lôi Cuồng không chút chùn bước, tiến nhập nhanh như thiểm điện, xuyên qua như không, hoả diễm phải kém hắn một phần.
Cứ thế, chạy đến trung tâm trúc lâm, một gian nhà nhỏ bị lửa vây chặt hiện ra. Có điều, toàn bộ gian nhà đều làm bằng thúy trúc hiện tại bị lửa thiêu cơ hồ quá nửa, bên ngoài khó thấy sự tình.
Lôi Cuồng hốt hoảng, linh khí nội thể cấp tốc vận chuyển, đến điểm, Lôi Cuồng há miệng gầm lớn.
Thanh âm kia như sư vương gầm rống, uy chấn bát phương. Đích xác Lôi Cuồng ngoại công thành danh, “Sư Tử Hống.”
Hắn không giống đám võ giả tầm thường kia, thủ đoạn trong tay tầng tầng lớp lớp, chút hoả diễm có xá gì.
Phát động nhất kích, Lôi Cuồng tiếng gầm hoá cương phong, gió thổi cỏ rạp, từng nơi đi qua hoả diễm đều cấp tốc bị cuốn đi, thoáng, chỉ còn lưu lại vết cháy xém đen kịt.
Vốn phải là Phong trợ Hoả, nhưng, bên trong tiếng gầm vừa rồi Lôi Cuồng dung hợp linh lực, hoả diễm hạ cấp căn bản không có sức chống lại.
Phi thân một cái liền tiến vào nhà trúc phía trong, Lôi Cuồng hai lần quét mắt, thấy một thiếu niên đang nằm bất động dưới đất, lập tức bước đến, ôm y rời đi.
Người nọ nửa mê nửa tỉnh, ánh mắt mở không tới phân nửa, hướng Lôi Cuồng. Sau, khoé miệng nở ra nụ cười, ngón cái còn làm ra bộ dáng “Hảo”.
Qua nửa canh giờ, tại Lôi Cuồng phòng riêng. Nam tử kia tĩnh lại, đảo mắt một vòng.
Xung quanh, Lôi Cuồng cùng Hoa Thần y ngồi trên bàn gỗ giữa phòng, nhấp từng ngụm trà. Lôi Tường, Lôi Mình đứng tại góc giường, trố mắt nhìn hắn.

“Ây! Đại ca, nhị ca hai huynh sao lại chằm chằm nhìn ta vậy? Trên mặt ta dính gì sao?” Thiếu niên cười cười, lên tiếng.
Thiếu niên này trên cách gọi có thể suy ra, là Lôi thị tam thiếu gia, Lôi Tiêu.
“Hứ! Tiểu tử nhà ngươi đúng thật mạng lớn. Hít nhiều khói độc như vậy vẫn không chết. Có bản lĩnh!” Lôi Tường nhanh miệng châm chọc.
“Ta chính là như vậy mạng lớn. Không dễ chết được.” Lôi Tiêu cười lớn. Lôi Tường giống vậy, nhếch miệng.
Lôi Minh lại tiếp lời. “Hứ! Xem ngươi ngạo mạn thật phát ớn! Tất cả đều không phải Hoa bá bá, y thuật hơn người, đem ngươi cứu về từ Quỷ Môn Quan sao?”
Hoa Thần y ý cười lộ nơi khoé mắt, mặt ngoài lại tỏ vẻ như không, nhàn nhã thưởng trà. Nhưng càng sâu hơn trong mắt ẩn chứa một tia tiếc nuối.
Lôi Minh lời nói không có giả. Hoả hoạn phát sinh đáng sợ xếp đầu phải nói đến khói độc. Thứ kia đoạt mạng so cùng hoả diễm chỉ hơn không kém. Lôi Tiêu bị kẹt trong nhà trúc, độc khí hít vào nhiều đến mức chỉ còn thoi thóp nửa hơi thở. May nhờ có Hoa Thần y đứng ra, nhặt cái mạng nhỏ hắn từ tay Diêm Vương giành về.
Lần xuất thủ này vậy mà hao phí của lão một trong ba cây chí bảo linh thảo, đẳng cấp xếp trên Tiên phẩm một bậc.
Loại kia tiên thảo là một đoá bồ công anh mỏng manh nhỏ bé. Kỳ lạ ở chỗ nó không có màu sắc mà lại trong suốt hoàn toàn, chỉ khi tiếp xúc linh khí mới dần chớp tắt, thay đổi liên tục giữa chín loại màu sắc. Thảo danh Tòng Phong Thiên Nhai.
Tia tiếc nuối trên mặt Hoa Thần y do chuyện này mà phát sinh. Lão vốn chuẩn bị một đoá Tiên phẩm linh hoa khác cho Lôi Tiêu, nào ngờ y trúng độc khí quá nặng, mạng như ngọn đèn cạn dầu đặt trước gió, có thể chợt tắt bắt cứ lúc nào.
Hoa Thần y nội tâm đấu tranh đến muốn nổ cả đầu, sau, vẫn là lấy ra Tòng Phong Thiên Nhai đi cứu người.
Lão vì y đức mà hành, vì Lôi Cuồng tình nghĩa mà hành, tiếc nuối sẽ có nhưng tuyệt không oán thán nửa lời.
Lôi Tiêu theo lời Lôi Minh, hướng Hoa Thần y bái. “Vị Hoa bá bá này, chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng ngươi lại cứu ta một mạng. Ta lại quá nghèo, không biết nên lấy gì đáp lễ đây!?”
Hoa Thần y cười, đáp. “Hài tử ngoan! Lão phu là chỗ thâm giao phụ thân ngươi, đa lễ có thể bỏ. Hắn hứa với ta một chuyện xem như đủ rồi. Huống hồ, nếu ta thật muốn đòi tiền thì ngươi bán cả Lôi Thần cung này còn chưa đủ.”
Lời mang theo chút ngạo mạn, nữa đùa nữa thật nói ra.
Ngoại nhân xem Tiên phẩm là chí cao tồn tại nhưng luyện đan sư đỉnh cấp như Hoa Thần y lại minh xác Tòng Phong Thiên Nhai trân quý. Như hắn nói, gốc này linh thảo bán ra khẳng định đắt hơn Lôi Thần cung giá trị.
"Vậy thật đa tạ bá bá. Sau này luyện ra Thần khí nhất định ta sẽ tặng bá một kiện tạ lễ."
Lôi Tiêu lời nòi nói xuất liền cảm thấy như bị mãnh thú nhìn trúng, quay đầu, liền đón nhận ánh mắt lạnh như đao của Lôi Cuồng.
“Ngươi thật tốt rồi! Cả ngày trốn trong trúc lâm luyện khí gì đó. Nay, đem quá nửa Tiêu Dao phủ đốt thành tro. Sau này, không biết có đem cả Lôi Thần cung thiêu rụi luôn không?”

Lôi Tiêu ra vẻ hối lỗi, cúi gầm mặt. “Lão cha, lần này ta không tốt. Tính toán đặc tính mấy loại hoả diễm có chút sai lầm. Lôi, hoả hợp minh không ngờ uy lực sinh ra quá mức khủng khiếp.”
“Còn nữa, cái hoả lô kia đẳng cấp quá mức tệ hại rồi, không chịu được nhất kích. Lần sau nhất định phải mua một cái kim lô cao cấp. Đúng! Nhất định phải mua!”
Lôi Tiêu đang nhận lỗi nhưng lại càng giống tự mình nói chuyện.
Hắn nói không có sai. Nếu chỉ là hoả lô phá toái bình thường sẽ không đến mức như hiện tại. Nguyên nhân bởi vì hắn dùng tài liệu lôi, hoả thuộc tính, kết hợp về sau uy lực sản sinh quá lớn, biến thành pháo hoa bắn thẳng lên trời, sau, hoa lửa rơi xuống mới đem cả phủ chìm trong biển lửa.
“Ngươi...Ngươi còn muốn luyện?” Lôi Cuồng lồng ngực nhấp nhô, mắt trợn ngược. Hắn uy chấn bát phương, không người dám cãi nhưng đối với hài tử này lại thúc thủ vô sách.
“Ngươi nói ta xem, từ năm tuổi cắm đầu luyện khí. Ngoài chế ra mấy món linh tinh ra thì còn có thứ gì? Theo ta tu võ đạo, thành cường giả, không tốt sao?”
“Dừng!...” Lôi Tiêu cắt ngang Lôi Cuồng.
“Chuyện tu võ đạo ngươi nói suốt mười năm. Có kết quả sao? Ta từng nói, ta ghét nhất đánh đánh giết giết. Cái gì võ đạo? Không hứng thú!”
Lôi Cuồng tức muốn nổ phổi, nắm tay siết chặc. Tiểu tử Lôi Tiêu này thật giống sinh ra để đối đầu hắn. Cả ngày trốn trong trúc lâm thổi lửa luyện khí, không màn luyện võ, thử hỏi có chút nào giống con của võ đạo Thần chi, hắn.
Lôi Cuồng thật sâu hối hận.
Năm đó, không mời vị đại sư luyện khí kia vào phủ, Lôi Tiêu sẽ không biết trên đời này có cái gọi là luyện khí thuật, sẽ không chú tâm sống chết.
Đáng tiếc, thời gian không quay lại, vì một câu “Ngươi có tư chất luyện khí nghịch thiên” của tên đại sư kia, Lôi Cuồng như mất đi phân nửa tên hài tử này.
Lôi Tiêu không tiếp tục tranh luận, cứ thế đi ra phía ngoài
Ngay khi bước cuối sắp ra khỏi gian phòng chợt nghe phía sau Hoa Thần y lên tiếng. “Tiểu tử, ngươi si mê luyện khí vậy có biết cấp bậc thăng tiến vào sau đòi hỏi trên nguyên liệu sẽ tăng lên? Không thể tiếp tục dùng linh thạch thuộc tính mà phải ngưng tụ chính thức bản nguyên lực lượng. Ngoài ra, còn phải dùng tu vi cường đại đến chống chịu. Ngươi không tu võ đạo sao chạm được bản nguyên? Sao khống chế tiên lô đây?”
Luyện đan, luyện dược cơ bản giống nhau, Hoa Thần y lại sống cả đời, mấy cái phương diện kiến thức này kể cả chân chính đại sư luyện khí cơ hồ cùng lão am hiểu còn muốn không bằng. Lôi Tiêu ở giữa khoảng cách kém một trời mà mấy vực.
“Hả!? Ngươi am hiểu luyện khí thuật!?” Lôi Tiêu ngừng lại bước chân, quay đầu hỏi Hoa thần y.
Hoa lão khẽ cười, vuốt lấy bộ râu, đáp. “Lão phu, không biết. Nhưng ta lại có vị bằng hữu luyện khí thành danh, tạo nghệ lão ta tính là không tệ.”
“Vậy, vị bằng hữu đó của ông, tên tuổi là gì? Có thể nhờ y đến giảng dạy cho ta một ý về Luyện Khí không!?” Lôi Tiêu nhãn tình phát sáng, hướng Hoa lão hỏi han.
Lôi Thần cung, võ đạo làm chủ, không có lấy một tên luyện khí sư, tài liệu cùng phương pháp luyện khí càng là không có. Còn dưới Lôi Cuồng phản đối kịch liệt, tìm đủ thủ đoạn hạn chế, đến cả đại sư năm đó đều bị đuổi đi, Lôi Tiêu mọi thứ phải tự tiềm tòi nghiên cứu, bởi thế, tạo nghệ tăng tiến không bao nhiêu, kiến thức càng là thiếu hụt.
Bằng không, với thiên phú bản thân thì theo vị đại sư năm đó phán đoán, mười tám tuổi hắn có khả năng luyện ra Thiên giai binh khí. Tuyệt, không giống hiện tại, luyện một món Hoàng giai sơ kỳ đã dẫn đến cháy hết phân nửa biệt phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.