“Cho nên ngươi muốn nói gì?” Từ Dương hỏi.
Hà Quang khẽ cắn môi, trong con ngươi vẻ âm tàn thoáng qua, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Cho nên, xin đại nhân không nên bức bách!”Từ Dương cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên thật cao sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Bộp một tiếng, một tát này đánh thật mạnh vào má Hà Quang.
Hà Quang khẽ sờ lấy nơi bị đánh, ánh mắt không thể tin được.
“Ngươi, ngươi, ngươi! ! ” Hà Quang giơ tay chỉ vào Từ Dương, miệng run rẩy như muốn nói gì nhưng không nói nên lời.
Ánh mắt kia, từ không thể tưởng tượng nổi đã biến thành hoảng sợ.
Từ Dương nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Ngươi đừng chỉ và ta, ngươi sẽ thế nào nói một chút đi.
”Hà Quang sờ gò má đã sưng lớn, bỗng nhiên lùi về phía sau.
“Người này lợi hại, không thể địch được hắn, mau vào sơn môn, thỉnh lão tổ rời núi.
”Nhóm người vây xem, dù là Nguyên Anh kỳ hay Trúc Cơ kỳ, đều nhanh chóng lui vào trong sơn môn.
Vù.
Lúc này, một âm thanh trầm thấp truyền đến, sương mù nhàn nhạt màu đen bao phủ trên bầu trời Ma Vân Tông.
Từ Dương nhìn thoáng qua, không thèm đếm xỉa đến.
“Lại là Tà Quy Nguyên Hộ Sơn trận? Có chút ý tứ, đáng tiếc, chỉ là một bản tàn khuyết.
” Từ Dương bước ra, du tẩu bên ngoài trận pháp, tay không ngừng điểm trong hư không.
Người trong trận pháp ngơ ngẩn nhìn Từ Dương, nghị luận ầm ĩ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-muoi-van-nam/2674387/chuong-59.html