🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đông Sơn hải ở nước Đông Lăng cách Tề Châu nơi Từ Dương ở vô cùng xa xôi, Từ Dương điều khiển linh thuyền bay một ngày một đêm mới đến đến Đông Sơn hải.

Từ Dương ở trên không Đông Sơn hải, dạo qua một vòng lại một vòng, không thấy bất kỳ bóng dáng nào của Thâm Hải Lam Tâm.

Sau khi hỏi thăm, Từ Dương mới biết được, Thâm Hải Lam Tâm hiện thế còn cần chờ đợi đến đêm trăng tròn tháng sau, từ bây giờ tới lúc đó còn mười mấy ngày nữa.

Từ Dương cuối cùng đặt chân nghỉ tạm trên một cái đảo nhỏ ở Đông Sơn hải, chờ đợi đêm trăng tròn tháng sau.

Đảo này tuy rằng nhỏ nhưng diện tích rộng lớn, liếc mắt một cái cũng không thể thấy hết mọi thứ. Trên đảo nhỏ, cây cối xanh um tươi tốt, một mảnh màu xanh lục.

Ở trung tâm đảo nhỏ có một ngọn núi đơn độc, giống như một thanh bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ, xuyên qua mây đến tận trời cao.

“Vị trí kia không tồi đấy.” Từ Dương lẩm bẩm một tiếng, liền điều khiển linh thuyền bay về phía kia.

Nhưng lúc đi tới, Từ Dương mới phát hiện, nơi này còn có một tông môn đứng sừng sững.

Xem quy mô tông môn kia cũng không nhỏ.

“Còn tưởng rằng nơi này không có người đấy, không ngờ lại còn có một tông môn.”

Từ Dương cảm thán một tiếng.

Đã có một tông môn, tất nhiên phải nhanh chân đến xem.

Tông môn này là tông môn bản địa, nói không chừng biết một ít chuyện về Thâm Hải Lam Tâm.

Từ Dương chậm rãi đáp linh thuyền xuống một mảnh đất trống, sau đó đi về phía tông môn kia.

Vừa mới đi tới cửa tông môn đã thấy một cây đại thụ che trời, trên cây còn nở những đóa hoa màu lam nhạt, lộ ra ánh sáng lấp lánh.

“Đây là là Minh Hàn cổ thụ.”

Khi Từ Dương nhìn thấy cây đại thụ này cũng phải nói lắp.

Nước được chiết ra từ rễ cây của Minh Hàn cổ thụ, có thể luyện chế ra Minh Âm đan.

Minh Âm đan có thể khiến cho tu sĩ Kim Đan kỳ có trăm phần trăm có cơ hội phá Đan thành Anh.

“Không ngờ tới có thể nhìn thấy cổ thụ này ở đây, thu hoạch ngoài ý muốn.”

Hai mắt Từ Dương tỏa ánh sáng, đi đến bên cạnh cây cổ thụ nghĩ xem nên xuống tay như nào.

Bởi vì muốn lấy được Sinh mệnh dịch trong rễ cây của Minh Hàn cổ thụ cần phải nhổ cổ thụ tận gốc, sau đó chặt bỏ rễ cây mới được.

Vậy thì cổ thụ này cũng coi như bỏ.

Mà nhìn cổ thụ sinh trưởng cũng đã hơn mấy ngàn năm vạn năm.





Cũng không biết Minh Hàn cổ thụ này có chủ nhân hay không.

Ánh mắt Từ Dương lập loè.

“Uy, ngươi là ai, ngươi nhìn cái gì vậy.”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng quát lớn truyền tới.

Từ Dương quay đầu thì thấy là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Từ quần áo trên người hắn ta có thể thấy hẳn là đệ tử của tông môn này.

“Ta không làm gì.”

Từ Dương nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, lại tiếp tục quay đầu nghiên cứu Minh Hàn cổ thụ, không để ý đến người kia.

“Uy, ta nói ngươi, nhìn chằm chằm vào thần thụ hộ tông của chúng ta, nhìn cái gì mà nhìn.”

Người kia lại lần nữa vô cùng bất mãn nói, hồ nghi đánh giá Từ Dương.

“Ngươi cũng là tới đây tìm Thâm Hải Lam Tâm gì đó đi.”

Từ Dương quay đầu, hỏi: “Làm sao vậy, ngươi cũng biết Thâm Hải Lam Tâm sao?”

“Gần đây rất nhiều người tới, đều là tới tìm Thâm Hải Lam Tâm gì đó.” Đệ tử Trúc Cơ kỳ kia lại rung đùi đắc ý nói.

“Mặt khác, ngươi không cần nhìn chằm chằm vào thần thụ hộ tông của chúng ta. Thần thụ hộ tông của chúng ta đã thông linh, tiểu tâm ngươi làm nó tức giận thì ngươi cũng nhất định phải chết. Thần thụ hộ tông của chúng ta đã có tu vi của cường giả Nguyên Anh.” Đệ tử Trúc Cơ kỳ kia nói.

Từ Dương sửng sốt, Minh Hàn cổ thụ đã thông linh sao? Tuy rằng Minh Hàn cổ thụ này đã có ít nhất hơn mấy ngàn vạn năm nhưng muốn thông linh cũng cần có một ít cơ duyên xảo hợp.

Bỗng nhiên, Từ Dương hỏi đệ tử Trúc Cơ kỳ kia: "Ngươi thấy ta, vì sao lại bình tĩnh như thế. Chẳng lẽ tông môn này của các ngươi đã có rất nhiều người ngoài tới sao?”

Ở trong dự đoán của Từ Dương, tông môn này ở một nơi hẻo lánh trên đảo nhỏ mà chim cũng không thèm ỉa, hẳn là không có người ngoài tới này chứ.

“Chậc, tuy rằng Hải Phách Tông chúng ta, ở một đảo nhỏ biệt lập trên biển, một năm cũng không có mấy người tới này.”

“Nhưng gần đây, bởi vì cái Thâm Hải Lam Tâm gì đó mà cũng không ít người giống ngươi tới này tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm, sớm đã thành thói quen.”

“Được rồi.” Từ Dương gật gật đầu, đúng là hắn đã xem nhẹ vấn đề này.

“Thỉnh ngươi đi thông báo cho tông chủ các ngươi là Thần thụ hộ tông này của các ngươi, ta muốn.” Từ Dương nói.

“Ngươi vừa nói cái gì.” Đệ tử Trúc Cơ kỳ kia còn có chút ngây người, ngây ngốc nhìn Từ Dương, không biết Từ Dương là có ý gì.

Từ Dương không nói gì, bỗng nhiên một chân giơ lên đá về phía Minh Hàn cổ thụ.

Oanh



……

Minh Hàn cổ thụ quơ quơ, lá cây giống như bông tuyết rơi rụng xuống.

Lá cây bay xuống cũng không rơi xuống đất, mà bỗng nhiên hóa thành phi tiêu phóng về phía Từ Dương.

Hô hô hô.

……

Hơn một ngàn phiến lá cây, giống như là hơn một ngàn phi đao, âm khí màu đen nhè nhẹ quanh quẩn ở lá cây, che trời lấp đất phóng về phía Từ Dương.

Đây cũng không phải giàn hoa, nếu như đổi thành một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường chỉ sợ một giây sẽ biến thành tổ ong vò vẽ.

Từ Dương kinh ngạc một chút, sau đó nghĩ tới, Minh Hàn cổ thụ đã thông linh, ý thức được Từ Dương có ác ý đối với nó, công kích Từ Dương cũng không phải chuyện kỳ quái.

Nhưng Từ Dương thật sự sẽ sợ hãi Minh Hàn cổ thụ công kích sao? Thân mình Từ Dương nhẹ nhàng lại tránh được lá cây công kích.

Nhưng lá cây giống như có mắt, xoay một đường cong, lại lần nữa phóng về phía của Từ Dương, hơn nữa lần này còn hung mãnh hơn vừa nãy.

“Còn có thể chơi như vậy sao?” Lá cây bắn trên mặt đất, bỗng nhiên bạo phá, tức khắc cát bay đá nổ, ngay cả sơn môn nguy nga của Hải Phách Tông cũng bị nổ thành mảnh vụn.

“Này này này, ngươi muốn làm gì.”

Đúng vào lúc này, vẻ mặt đệ tử Trúc Cơ kỳ kia hoảng sợ nhìn Từ Dương.

“Minh Hàn cổ thụ, ta rất thích. Nó thuộc về ta.” Từ Dương liếm khóe miệng, có chút hưng phấn.

Minh Hàn cổ thụ càng cường đại, đại biểu tinh hoa trong rễ cây lại càng nhiều.

“Làm càn! Thần thụ hộ tông của Hải Phách Tông ta vậy mà cũng có người dám nhắm đến!” Một tiếng quát từ phía sau lưng Từ Dương truyền đến, cùng truyền đến còn có âm thanh phá không bén nhọn.

Một thanh Linh kiếm màu lam, bay nhanh về phía Từ Dương, phía sau linh kiếm, kiếm khí màu lam giống như hải dương sóng gió mãnh liệt, che trời lấp đất tạt tới.

Trong đó, còn loáng thoáng, có thể thấy một đôi cánh khổng lồ màu lam. Đôi cánh màu lam này có khí thế kinh người, thoạt nhìn giống như muốn đoạt nhân tâm phách.

“Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp?” Từ Dương ngây ngẩn cả người.

Kiếm pháp này không phải là năm đó hắn dạy cho đồ đệ của mình hay sao? Như thế nào người này cũng biết?

Từ Mộng Dao đang ở bầu trời cũng ngây ngẩn cả người, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của nàng, là cơ mật tuyệt đối của Hải Phách Tông, chỉ có Thánh nữ Hải Phách Tông, mới có tư cách tu luyện, cũng chỉ có Thánh nữ Hải Phách Tông mới biết được tên của kiếm pháp.

Thiếu niên trước mặt không biết từ nơi nào chạy tới này vậy mà lại biết tên kiếm pháp của nàng?

Linh kiếm màu lam trong tay nàng run lên, tan mất kiếm pháp vừa mới sử dụng ra tới.

“Ngươi là ai, vì sao biết tên kiếm pháp này của ta!”

Linh kiếm màu lam trên tay Từ Mộng Dao 'xoát' một tiếng đã đặt ở trên cổ Từ Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.