Chương trước
Chương sau
“Có điều, cũng có một tiền đề, yêu cầu của các ngươi không thể dính đến hai người khác, bằng không ta sẽ rất khó xử.”

Từ Dương nói vậy làm cho Tam hoàng tử phải nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Được được được, các hạ thật đúng là chu đáo, yên tâm đi, ta cũng muốn đây là cuộc hợp tác trong vui vẻ!”

Cùng lúc này, Lăng Thanh Thù đã mang một vài cường giả Thiên Lam Tông bay tới bầu trời Thiên Vũ Tông.

Gió mạnh thổi áo bào bay bay, vẻ mặt mọi người trang nghiêm, nhìn chăm chú khoảng không phía dưới.

Toàn bộ mười mấy môn phái tu luyện của quận Thiên Vũ cũng đã phái ra cao thủ đến nơi này, đối với bọn họ, đây mới là chỗ ích lợi lớn nhất của lần tham gia luận võ này.

Phải biết Thiên Vũ Tông đã thống trị quận Thiên Vũ nhiều năm, gốc rễ cũng cắm sâu, từ trước giờ luôn là đệ nhất môn phái quận Thiên Vũ, ngọn nguồn của bọn họ sâu đến mức khó có thể tưởng tượng, bây giờ có một cơ hội có thể trắng trợn chia cắt miếng thịt béo này, tất cả mọi người thật sự rất kích động.

“Giết!” Vẻ mặt Lăng Thanh Thù thanh lãnh như sương, cho dù dung mạo nàng tuyệt mỹ, nhưng cũng khó giấu đi vẻ kiêu ngạo của một vị nữ vương chủ nắm trong tay quyền sinh sát, nàng ra lệnh một tiếng, các cường giả đến từ mười mấy thế lực quận Thiên Vũ lập tức lao xuống từ mỗi phương hướng, bắt đầu san bằng Thiên Vũ Tông.

Đại môn phái đệ nhất lừng danh quận Thiên Vũ trăm năm, qua hôm nay sẽ hoàn toàn biến thành một phần mộ của lịch sử. . .

Tiếng giết la kinh khủng cùng khí tức tàn sát tràn ngập khoảng không, vô số tu sĩ Thiên Vũ Tông bị tàn sát, máu tươi gần như nhuốm đỏ mỗi một góc của tông môn.

Điều đáng nhắc tới chính là, bởi vì không thiếu cường giả Động Thiên cảnh Thiên Vũ Tông đã quy phục Thiên Lam Tông, trở thành thủ hạ của Lăng Thanh Thù, dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, Thiên Lam Tông đi thẳng tới bảo khố Thiên Vũ Tông.

“Trời ơi! Triệu Thiên Huân đúng là không phải một nhân vật đơn giản, chỉ cần trăm năm đã phát triển Thiên Vũ Tông thành một môn phái hùng mạnh, nhiều truyền thế trân bảo và công pháp bí tịch như vậy đủ để cho Thiên Lam Tông càng biến thành một con quái vật!”

Các đệ tử Thiên Lam Tông hoàn toàn trợn tròn mắt, nội tâm cảm khái Thiên Vũ Tông thật sự giàu có.

Kết quả là, một cuộc đại vơ vét điên cuồng bùng nổ ra, dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thanh Thù, mấy trăm tu sĩ Thiên Lam Tông lấp đầy bụng của mình, sau đó số lớn vật tư này được đưa vào linh thuyền và đủ loại trữ vật không gian, có thể nói là thu sạch bảy phần mười của cả tông môn này.

Đến khi mười mấy thế lực kia phát hiện bên này, tất cả những gì còn sót lại cơ bản không đáng lấy nữa.



Nhưng dù cho như thế, tất cả bọn họ vẫn khá là kích động, cho dù Thiên Lam Tông không cần những vật tư này, đối với bọn họ thì đây cũng là thu hoạch khổng lồ.

Huống chi, bọn họ có thể được gọi tới cùng phân một ly cháo, đã là ân huệ mà Thiên Lam Tông ban cho bọn họ.

“Ha ha ha! Từ hôm nay trở đi, chúng ta rốt cuộc không cần phải nhìn mặt Thiên Vũ Tông mà hành sự rồi, thật sự là quá tốt!”

“Cũng nhờ có Từ Dương lão tổ đại triển thần uy, chúng ta mới có thể có ngày sống dễ chịu, bây giờ chúng ta đã là đầu giao dịch tại quận Thiên Vũ, lại xây lên quan hệ với hoàng thất Hoàng triều, môn phái khác cũng không dám lên mặt với chúng ta!”

Trên đường trở về tông môn, cả đám tu sĩ Thiên Lam Tông ai nấy đều mang tâm tình hưng phấn hiện rõ trên mặt, duy chỉ có tông chủ Lăng Thanh Thù còn giữ được bình tĩnh.

“Các ngươi không nên cao hứng quá sớm, muốn sống yên ổn thì cũng phải nghĩ đến ngày gian nguy! Thật sự cho là Hoàng triều Đại Hạ dễ dây sao? Không nói những cái khác, tam đại hoàng tử tranh quyền đoạt lợi ra sao, các ngươi cũng nên thấy được, trong ba người này, mặc kệ chúng ta ủng hộ phe nào, đều không phải lựa chọn tốt nhất đối với Thiên Lam Tông chúng ta, còn việc cụ thể, bây giờ chỉ có thể chờ mong Từ Dương lão tổ! Tóm lại sau này chúng ta càng phải đối mặt những tồn tại lớn mạnh hơn, càng phải cẩn thận hơn!”

Lăng Thanh Thù nói lời này thật sự không phải nói chuyện giật gân hù dọa bọn họ.

Bởi vì cái gọi là cây cao đón gió lớn, nếu như thực lực không đủ, tương lai nếu có đối thủ cùng một cấp bậc với Hoàng triều Đại Hạ xuất hiện, Thiên Lam Tông sẽ càng có thể lâm vào tình thế nguy hiểm.

Lăng Thanh Thù luôn hiểu một chuyện, Thiên Lam Tông không thể hoàn toàn dựa cả vào Từ Dương, lão tổ chắc chắn không phải vật trong vùng ao hồ nhỏ bé này, sau này lão tổ chắc chắn sẽ đăng lâm cửu thiên, chân chính khuấy động phong vân đại thế, Thiên Lam Tông căn bản không phải nơi mà hắn hướng tới.

Chỉ có tự thân tăng cao thực lực của mình, mới là con đường tốt nhất cho Thiên Lam Tông.

. . .

Sau khi Từ Dương từ biệt ba vị hoàng tử, liền dẫn Hoàng Thiên trở lại Thiên Lam Tông.

Hắn cần suy nghĩ sắp xếp vài việc. Đầu tiên là an trí các trưởng lão Động Thiên cảnh Thiên Vũ Tông đã đầu hàng, cho bọn họ địa vị như khi còn ở Thiên Vũ Tông để bọn họ không có dị tâm. Đồng thời, vì để đề phòng, Từ Dương cũng âm thầm gieo gông xiềng linh hồn trên thân mỗi người, đề phòng nội ngoại.

Cái gọi là gông xiềng linh hồn, là một loại kỹ thuật giống như chú ấn nguyền rủa, một khi chú thành, Từ Dương sẽ có thể khống chế sinh tử của người bị dính chú.



Nếu như sau này có ai có dị tâm, Từ Dương chỉ cần động nhẹ đầu ngón tay, mặc kệ cách nhau bao xa, cho dù cách cả một giới, mục tiêu vẫn sẽ bị bạo toái hồn nguyên, chết không thể chết thêm.

Xử lý tốt những chuyện trong tông môn, Từ Dương mới có thể tập trung toàn bộ tinh lực trên việc phục sinh Bạch Liên Tuyết.

Đầu tiên hắn lệnh cho Hoàng Thiên đi khắp cảnh nội đại Tề tìm kiếm bảo địa chí âm chí hàn thượng giai, đồng thời trong lúc này chờ đợi tin tức từ Tam hoàng tử, một khi Vạn Niên Huyền Băng và Cửu Thiên Liên Tuyền, hai điều kiện cơ bản được chuẩn bị sẵn sàng, Từ Dương mới có cơ sở để phục sinh Bạch Liên Tuyết.

Năm ngày sau, Hoàng Thiên đột nhiên vọt đến trước mặt Từ Dương: “Lão đại, tìm được một chỗ ngươi yêu cầu rồi!”

. . .

Biên giới nước Tề có một Hàn Anh cốc, đáy cốc có một thác nước lớn mãnh liệt đã tồn tại mấy ngàn năm, tên là Thiên Cao Tuyền. Dưới thác nước có một thạch động bí mật.

Lúc này Từ Dương đang được Hoàng Thiên dẫn tới một địa giới.

“Thế nào lão đại, đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi chưa?”

Từ Dương hài lòng gật đầu nói: “Ngươi có thể tìm được chỗ này cũng thật đủ bản lĩnh.”

“Đương nhiên rồi! Nói đi, ngươi tính thưởng ta thế nào đây?” Hoàng Thiên cười đùa tí tửng nói.

“Yên tâm đi, chờ ta cứu sống Bạch Liên Tuyết, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ cực lớn.”

Hoàng Thiên hậm hực sờ lên mũi, luôn có cảm giác mình bị tên lão yêu quái này chơi đùa, nhưng lão đại đã nói như vậy, mình đương nhiên không thể phản bác được gì, chỉ có thể chấp nhận số phận.

Hai người bước vào bên trong, lập tức thấy thạch động hết sức gọn gàng, trong này còn có cả bàn đá ghế đá, đầy đủ mọi thứ, xem ra trước kia rất lâu đã có cao nhân tới đây ở.

“A! Lão đại, ngươi xem trên vách động này, hình như còn có dấu vết kiếm khí lưu lại này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.