Chương trước
Chương sau
“Nhị ca, ngươi nhìn xem đồ chơi cào cào này có đẹp hay không? Là Lam bá mẫu đích thân làm cho ta a.”
...
“Nhị ca, Lam bá mẫu cùng Hoàn cô cô tối nay phải đi ra ngoài, ngươi hay là đến dùng cơm cùng nhà ta.”
...
“Nhị đệ, cho ngươi viên này tiểu đan, nhớ đừng nói cho phụ thân ta, đây là ta lén lút ra thị trấn bên ngoài mua được.”
...
“Thiên Hứa, huynh không được ăn hiếp nhị ca, nếu không ta sẽ mách với đại ca a.”
“Tiểu Hi ngoan, không được mách, ta chỉ trêu chọc nhị ca một chút a.”
...
Đứng tại bên ngoài Bạch Tuyết Sơn Trang, từng đoạn kí ức như bức họa hiện lên trong đầu hắn, cảm xúc cứ tự nhiên xuôi theo dòng chảy ùa ạt đi ra, là tiền thân còn xót lại đồ vật.
Đây cũng là những kí ức ngọt ngào nhất của hắn có được tại nơi này, bởi vì cách đây mười hai năm về trước, tiền thân sáu tuổi thời điểm, gọi Lam cô cô người kia, chính là mẫu thân hắn, Mộng Túy Lam bất chợt qua đời.
Sóng gió cũng từ đây mà đến, những khoảnh khắc như mơ kia bị dập tắt.
Trong kí ức của tiền thân, không biết vì điều gì, chỉ là mọi thứ thay đổi một trăm tám mươi độ, mọi người giống như đổi thành một bộ mặt khác, khiến hắn sợ hãi cùng không thể tin tưởng.
Một đứa bé sáu tuổi, vốn dĩ không cần lo âu mà sống, lại ngày qua ngày gánh chịu bi thương tột độ.
Đã từng trước đó, đối với hắn, sơn trang này là nơi hạnh phúc nhất trên đời, là nơi hắn muốn yên bình an ổn một đời, từ trẻ đến già hóa kiếp ở đây. Hắn từng mơ mình có thật nhiều con cháu cùng bằng hữu thân quyến, lúc kia nhắm mắt còn có người đón đưa.
Chỉ là, đến lúc chết, hắn cũng không ngờ rằng, giấc mơ kia có chút lệch hướng. Hắn có người nhà đón đưa, nhưng là “đưa” hắn xuống vực sâu, đẩy hắn xuống Vô Danh tiểu vực.
Nhất Dạ Thiên Thu biết cùng ý thức rõ ràng, ở đây chỉ là huyễn cảnh, hắn biết bản thân mình tại tầng thứ ba Yêu Binh, nhưng huyễn cảnh như vậy cũng quá thật đi, hoàn toàn câu dẫn nỗi lòng của tiền thân.
Hắn hiện tại đã là chủ nhân bộ thân thể này, tiền thân đã chết hoàn toàn do sử dụng đại cấm kỵ thuật triệu hoán, cùng tiền thân toàn bộ kí ức hầu như chôn vùi đi theo. Thế nhưng, chỉ là bắt gặp Bạch Tuyết Sơn Trang hình ảnh, một đạo hình ảnh mà thôi, cũng khiến cho vốn dĩ biến mất kí ức, một lần nữa sống lại.
Đây là cỡ nào bi thương cùng oan ức!
Huyễn thuật, là Huyễn Đạo lực lượng, muốn phá huyễn thuật liền phải đi vào trong đó, phân rõ thật hư, giữ vững tinh thần. Như đi lệch một bước, liền trầm luân bên trong, thân hãm mãi mãi.
Vạn kiếp bất phục!
Thử Đại vị kia Đại Tế Ti Thử tộc bản mệnh tu luyện là Huyễn Đạo, bằng Nhất Dạ Thiên Thu nhận định, so với vị Đại Tế Ti này, huyễn thuật ở đây càng cao hơn mấy chục lần, đáng sợ vô cùng.
...
Yêu Binh bên ngoài.
“Đến tầng thứ ba sao? Như vậy là hắn vẫn ổn a.” Thử Đại mừng rỡ nói.
Nhất Dạ Thiên Thu bình an, hắn làm sao không vui đây, không chỉ giải quyết vấn đề trả ơn để tâm cảnh trọn vẹn, còn là hi vọng. Hắn cùng Nhất Dạ Thiên Thu không có thù oán, làm sao lại hi vọng người kia chết?
Hổ Tâm nói: “Nghe nói Yêu Binh có năm tầng khó nhất a, tầng thứ nhất cùng thứ hai là hai ải trong đó, tiểu tử này lại dễ dàng như vậy đi đến tầng ba?”
“Hẳn là vì Lôi phạt nguyên nhân đi, nếu không tiểu tử đó làm sao qua được a.” Tàng Nhâm đi đến bên cạnh, cười nói.
Hổ Tâm nghe thấy, nhưng không để ý Tàng Nhâm, đối với Thử Đại nói: “Tầng thứ ba nghe nói là Huyễn Cảnh, ngươi tu Huyễn đạo, có hiểu rõ sao?”
Thử Đại lắc đầu: “Yêu Binh là dạng gì tồn tại, tu vi của ta làm sao với kịp, chỉ mong tiểu tử này phúc lớn vượt qua.”
Hổ Tâm thở dài, nói: “Nếu như Lôi phạt đã biến mất, như vậy chúng ta liền quay về phục mệnh a.”
Tàng Nhâm đứng một bên không bị đối hoài, trong lòng phẫn nộ cực kỳ, tuy nhiên mặt ngoài vẫn mỉm cười như không để ý.
Hắn nói: “Tốt, để ta dẫn đường.”
Thi Ân lão giả đi ngang qua, thuận miệng nói: “Ta nhớ được đường, hai ngươi có thể đi theo.”
Hắn là nói với Hổ Tâm cùng Thử Đại, lời này như một bạt tai đánh vào mặt Tàng Nhâm, Tàng Nhâm hai mắt phát lạnh nhìn Thi Ân lão giả.
Tàng Diết đi qua ôm quyền cười nói: “Như chư vị đã nhớ được lộ tuyến trở về, cũng đỡ mắc công cho ta. Lên đường bình an a, gửi lời vấn an của ta đến chư vị Yêu Vương a.”
Thi Ân lão giả mỉm cười gật đầu, cùng Thử Đại, Hổ Tâm còn có mấy vị khác điều tra cường giả rời đi.
Xung quanh chúng yêu cũng giải tán, bọn hắn trước đó là nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Giao Địa là cái gì địa phương thần thánh, làm sao muốn vào liền vào. Chúng yêu này là lợi dụng lúc không ai để ý, từng đoàn từng đoàn chen vào.
Bây giờ lại muốn rời đi không hay biết, làm sao có thể!
Chỉ thấy Tàng Thiên đại sâm lâm đại quân ngăn lại, dò xét kĩ càng, lại thu phí phạt mỗi cá thể một trăm linh thạch mới thả đi. Phí phạt này, tất nhiên đều rơi vào túi cấp trên, thuộc về Tàng Nhâm cùng Tàng Diết.
Ba vị trưởng lão công hội hộ tống Nhất Dạ Thiên Thu vẫn một mực chờ bên ngoài, đây là bọn hắn nghĩa vụ, phải bảo hộ an toàn cho thành viên trong nhà.
Đối với chuyện này, Dị Thương ba lão giả này cầu còn không được, bởi vì quán quân trong đại hội như vậy, thông thường sau này trăm năm liền có thành tựu rất lớn.
Một khi Nhất Dạ Thiên Thu trưởng thành lúc, ba người bọn hắn sẽ nhờ vào mối quan hệ lần này, nói không chừng được lợi rất nhiều.
Không chỉ bọn hắn, mà ngũ lão trong công hội, năm người đã từng chạm trán cùng Ám Lâu sát thủ kia cũng có suy nghĩ như vậy. Nghĩa vụ cùng mệnh lệnh tất yếu phải làm, nhưng mặt khác cũng là lợi ích.
Bảo hộ tốt Nhất Dạ Thiên Thu, trăm lợi mà không một hại.
Nhất Dạ Thiên Thu chết, đối với công hội hay là bọn hắn đều là chí mạng tổn thất, danh tiếng hạ xuống, uy tín cũng phai nhòa. Đặc biệt, hội trưởng vị kia đã buông lời căn dặn, bọn hắn không dám nghĩ đến hậu quả cỡ nào kinh khủng.
Đừng nhìn Lộc Hứa Tiên một bộ thư sinh nho nhã hiền hòa dễ gần, một khi hắn lên cơn phẫn nộ, liền xông đến đất bắc Cổ Họa, chui vào Hắc Thủy đầm lầy cũng dám làm.
Dị Thương hô lên: “Nhìn, hảo a, hảo a, nhanh như vậy liền đến tầng thứ tư. Hắn đây là không nhìn tầng thứ ba Huyễn Cảnh hay sao?”
Bên cạnh một lão giả khác cười nói: “Lại lên! Lại tiếp tục lên! Đã đến tầng thứ năm rồi a.”
Tàng Diết đi đến cười nói: “Quả nhiên không tầm thường, chúc mừng Luyện Dược Sư Công Hội lần này tìm được một hạt giống tốt, hậu sinh khả úy a!”
Dị Thương cười nói: “Diết tổng quản quá lời, đây là chuyện chúng ta cũng không ngờ đến. Nghe nói, Tiểu Yêu Cảnh chỉ có thể đi đến tầng thứ chín, Diết tổng quản có rõ việc này không a?”
Tàng Diết sắc mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này là thật, ta từ Oa Vương nghe đến, Tiểu Yêu Cảnh đi được chín tầng, Thượng Yêu Cảnh lại tiếp mười tầng, Đại Yêu Cảnh nghe nói thêm mười một tầng.”
Một vị lão giả nói: “Yêu Binh ba mươi ba tầng, Diết tổng quản lời nói dường như chỉ ba mươi tầng, như vậy ba tầng cuối làm sao lên a?”
Dị Thương lắc đầu: “Ba tầng cuối là đại bí, nghe nói Thần lão tổ trong tay Đổng Thiên Trác cùng Tàng Thiên lão vương chủ Kim Sắc Đồ Đao là từ ba tầng này lấy ra, bằng chúng ta tu vi hay là đừng nên quá thắc mắc.”
Lão giả kia biết Dị Thương đang nhắc nhở mình, lập tức không lại bàn đến, nhìn về Yêu Binh lần nữa như hóa đá đồng dạng, bởi vì minh châu sáng lên đèn đang ở tầng thứ chín.
Nói cách khác, Nhất Dạ Thiên Thu đã tại tầng thứ chín, tầng cuối cùng hắn đi được.
...
___
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.