Chương trước
Chương sau
Ngay cả Hắc Thiên, được xem là ưu tú nhất thế hệ này cũng trố mắt mà nhìn, làm sao hắn cũng không nghĩ tới cao thâm mạc trắc như Nhất Dạ Thiên Thu lại có thể luyện ra phế phẩm.
Ai có thể nghĩ đến, hai vòng trước mỗi một lần đều ngoạn mục vượt qua, có thể nói là ba nghìn người bên trong nổi bật nhất biểu hiện, bây giờ cho ra một viên phế phẩm lại là ý gì ?
Tôn La nói: "Không phải a, Nhất Dạ huynh hẳn là gặp chuyện bất đắc dĩ."
Hạo Thiên cười lạnh: "Hừ, vốn dĩ vô danh tiểu tốt, chỉ là gặp may mắn nhất thời bây giờ rốt cuộc hiện ra nguyên hình."
Hắc Thiên lắc đầu, tự nhủ mình một phen kết giao tâm ý xem ra là hiểu lầm, một cái ngay cả thành phẩm cũng không đạt lại đáng giá kết giao cùng hắn ?
Chỉ có duy nhất một người tại nơi này ánh mắt giật mình, là Luyện Dược Tông Sư Lộc Hứa Tiên.
Cũng không biết vì hắn thất vọng hay ra sao, ánh mắt thâm trầm vô cùng khó đoán.
Nhất Dạ Thiên Thu một bên luyện đan một bên nghe được đàm tiếu thanh âm, chỉ là hắn không phản ứng mà tiếp tục nhìn vào phế phẩm thành quả, việc này khiến hắn càng bị cợt nhã, trú định lời đàm tiếu bên ngoài.
Nhất Dạ Thiên Thu không chịu nổi đả kích !
Tôn La sắc mặt cũng xám xịt, nhưng hắn tin tưởng Nhất Dạ Thiên Thu là người tốt, bởi vì lần kia nếu không có vị này thiếu niên hắn đã không thể tham gia Luyện Dược Luận Hội. Cho nên, dù thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ không bỏ mặc Nhất Dạ Thiên Thu.
Tôn La đối với mấy người khác mắt lạnh, lần đầu lên tiếng quát: "Cẩn thận miệng lưỡi, đừng quên hắn là Cổ Họa phần tử, cũng là thí sinh dự thi, các ngươi không muốn cùng hắn có quan hệ thì thôi, cũng không cần miệng đầy đả kích."
Thiên Mệnh hai mắt ngạc nhiên, nói: "Hừ, Hầu tộc ra một cái phế vật cũng dám ở đây lên tiếng, nếu đổi lại là Quỷ tên kia còn có thể xem được."
Hạo Thiên tấm tắc chậc lưỡi: "Đáng tiếc, Tôn Quỷ năm xưa phạm phải ngập trời tội ác, đã bị đương thời tộc trưởng cấm túc tại tổ địa lao ngục, hiện tại sống chết không rõ."
Hắc Thiên năm xưa từng chịu ân Hầu tộc lão tổ, đối với Hầu tộc rất cảm kích, lạnh lẽo nói: "Nơi này dù sao cũng là Hầu tộc sinh sống đại sâm lâm, hai vị hay là cân nhắc một chút trước khi nói xấu người khác, không khéo mang họa tại thân a."
Hạo Thiên nghe vậy, nghĩ đến Thần lão tổ, cũng hừ lạnh một tiếng nói: "Hầu tộc thì đã làm sao, ta không khinh bỉ tộc hắn, chỉ muốn nói trước mắt tiểu tử này quá không yên phận."
Ngay lúc này, Hắc Thiên giật mình kêu lên một tiếng, ánh mắt kinh nghi nhìn một hướng. — QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy, Nhất Dạ Thiên Thu lại đem phế phẩm Hoàng Linh Đan bỏ vào đại đỉnh, đây là muốn lần nữa luyện đan !?
"Hắn là bị điên rồi a, đem một cái phế phẩm đi luyện đan thì làm được gì ? Chỉ có hao tổn thêm sức lực mà thôi."
"Thật sự là trẻ người non dạ, nếu biết như thế ngay từ đầu ta đã nghe lời ngươi không đặt cược."
Trên khán đài, nhiều thanh âm dữ dội phản ứng, bọn hắn đại đa số là người đặt cược, cược này là qui tắc thường niên tại đây tổ chức, không hề vi phạm luật lệ.

Trước khi vòng thứ nhất diễn ra, liền có thể đánh cược.
Khi đó, Nhất Dạ Thiên Thu nhân tố mới nổi này không đáng chú ý, nhưng kết thúc vòng thứ nhất cùng thứ hai sau đó, rất nhiều người đều áp lên Nhất Dạ Thiên Thu cái tên này để cược, đánh rất hung hăng.
Cho nên một khi Nhất Dạ Thiên Thu không được hạng nhất, đồng nghĩa bọn hắn thua cược, hậu quả kia bọn hắn vô pháp chấp nhận.
Rõ ràng hai vòng đầu biểu hiện ưu tú như vậy, vòng thứ ba lại vấn đỉnh đầu tiên, cực kì tiêu soái, bây giờ lại luyện ra phế phẩm ?
Thảm nhất chính là Tam Phương, kết thúc vòng đầu liền cược Nhất Dạ Thiên Thu, thấy vòng thứ hai sau đó liền leo lên làm chủ bạc, ôm một đống cược. Nếu thua, cho dù bán cả tính mạng cũng không đủ trả.
Ngay cả Tứ Thốn cũng không thể cười được nữa, dù sao Tam Phương là hắn thân huynh đệ.
Nhất Dạ Thiên Thu tại trên sơn đỉnh, cũng không biết tình huống dưới kia, một mực tập trung luyện đan, đối với hắn dạng này Dược Vương bản lĩnh một khi tinh thần tập trung, sẽ rất khó hình dung chuyện gì xảy ra.
Nửa canh giờ lại trôi qua, cũng đến hạn mức thời gian cho phép, vòng ba kết thúc !
Luyện Dược Sư Công Hội chư vị đại lão thi hành trận pháp thu hồi Hùng Huyết bí cảnh, lập tức vốn che lấp đạo tràng huyết cảnh quang mang biến mất, lộ ra như trước cảnh cũ, cùng với thập đỉnh.
Thập đỉnh này, chính là thập đỉnh trên sơn đỉnh vừa rồi.
Đáng tiếc, ngũ đỉnh trong đó không người dụng. — QUẢNG CÁO —
Ngũ đỉnh còn lại, do Hắc Thiên, Hạo Thiên, Thiên Mệnh, Tôn La cùng Nhất Dạ Thiên Thu khống chế đan lò đưa ra thành phẩm.
Yêu Quân lão giả lấy tinh thần nâng đan, thật kĩ xem xét lại hô:
"Nếu không có cái gì bất trắc xảy ra, dựa theo trước đó biểu hiện ta vẫn tuyên bố kết quả lần nữa."
"Hắc Thiên, thượng phẩm Hạo Linh Đan !"
"Hạo Thiên, trung phẩm Hạo Linh Đan !"
"Thiên Mệnh, thượng phẩm Hạo Linh Đan !"
"Tôn La, hạ phẩm Hạo Linh Đan !"
"Nhất Dạ Thiên Thu, ừm, vẫn là phế phẩm !"
Tam Phương không tin vào tai mình, đứng thẳng người lên như trời tròng, lần đầu tiên hắn thấy tính mạng bị đe dọa.
"Ha ha, cười chết ta, sao tiểu hầu tử ? Ngươi vẫn tin hắn làm được ?" Hạo Thiên khinh bỉ nói.

Tôn La sắc mặt trầm xuống, đang muốn phản bác liền bị một tay ngăn lại, là Nhất Dạ Thiên Thu.
Hắn mỉm cười nói: "Lão tiền bối, trước xem kĩ lại !"
"Rắc rắc."
Vốn dĩ lơ lửng giữa lòng bàn tay phế phẩm đan, lại có dấu hiệu nứt vỡ, mỗi vết nứt đều như mảnh chỉ nhưng số lượng lại rất nhiều, như gốm sứ đồng dạng muốn vỡ thành từng mảnh.
"Đây là !?" Yêu Quân lão giả hãi nhiên hô lên một tiếng.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy kì tích xuất hiện, vốn dĩ xám xịt vô sắc phế phẩm đan vô pháp sánh vai đỏ như màu máu chính phẩm đan, lại tỏa ra sáng rực quang mang, từng đạo từng đạo ngày càng mãnh liệt.
Rốt cuộc, tại vạn chúng chú mục phía dưới, lớp vỏ xám xịt hoàn toàn tan rã, lộ ra bên trong một màu kim sắc pha xích sắc Hạo Linh Đan.
Nếu nhìn kĩ, tại phía trên đan thân còn thấy đan chỉ, đan vân rất tinh tế.
"Tuyệt..tuyệt phẩm.. là tuyệt phẩm Hạo Linh Đan."
Yêu Quái lão giả bàn tay đều run rẫy, đây là hắn cả đời lần đầu tiên chứng kiến tuyệt phẩm đan dược, nếu như nói Yêu Vương sinh linh là hiếm thấy, thì luyện ra được một viên tuyệt phẩm càng lại hiếm có.
Luyện dược sư, rất khó có được !
Bởi vì muốn luyện đến tình trạng xuất thần nhập quỷ như vậy, luyện dược sư cần chuyên tu Đan Đạo, một lòng tu luyện tinh thần, dày công cực khổ mà thể nghiệm chư vị linh dược.
Mà điều này, rất khó người có thể làm được.
Không phải ai cũng là luyện dược tên điên như năm xưa Nhất Dạ Thiên Thu, ngay cả hai vị còn lại Dược Vương cũng vô pháp so sánh cùng hắn.
Nguyên nhân, chính là vì đam mê này, tính cách này.
"Điều này sao có thể, phải chăng có nhầm lẫn ở đây ? Ta đề nghị luyện dược sư chư lão tiền bối cùng nhau xem xét lại lần nữa a." Hạo Thiên không tin nói.
Hắn trước đó đã đắc tội Nhất Dạ Thiên Thu không ít lần, nếu như thật sự là tuyệt phẩm Hạo Linh Đan, một khi Nhất Dạ Thiên Thu giành được giải nhất trở thành người của công hội sau này, không nói vị trí càng cao hơn, đãi ngộ cùng điều kiện tu luyện lại càng thuộc nhất đẳng.
Mặc dù hắn là Tàng Thiên đại sâm lâm thế hệ trẻ ưu tú nhất thiên kiêu, nhưng muốn cùng so với hạt giống bồi dưỡng của Luyện Dược Sư Công Hội lại kém quá xa.
Nếu không, hắn cũng không đến nơi này dự thi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.