Bình lồng lộn nhưmột con dã thú trên thân thể ngườitình nhỏ bé. Tú Vân ngạc nhiên chưa bao giờ thấy Bình đối xử với nàngnhưvậy. Thân thể nhỏ nhắn của nàng làm sao có thể chịu đựng được nhữngdầy vò man rợ như thế này. Nàng kêu lên thảnh thốt:
- Anh Bình... anh Bình, trời ơi anh định giết em hay sao...
Bình như người mất trí, không để ý gì tới những lời Tú Vân.Chàng hung bạo như một người điên. Quần áoTú Vân đã bị chàng xé toanghoang vứt bừa bãi trên sàn nhà. Ngay từ đầu Bình đã ném nàng xuống sàngạch như một cục xương, rồi Bình lại chồm tới, vồ vập cái miếng mồi đónhư một con chó đói chụp lấy cục xương béo bở.
Lúc đầu Tú Vân còn tưởng chàng giỡnchơi để tìm những cảm giáclạ. Nàng cố chịu đựng, ve vuốt và cười nói, lấy lòng Bình như mọi khi.Nhưng chỉ vài phút sau, nàng thấy có gì như bất ổn. Bình bây giờ khôngphải là Bình hàng ngày của nàng nữa. Chàng khộng nói một câu nào từ hồivề nhà tới giờ. Mặt mũi đỏ gay, mặc dù hơi thở không một chút hơi rượu.
Tú Vân bắt đầu kinh hãi thực sự, nàng dẫy dụa, khóc lóc và vanxin. Nhưng Bình vẫn như người điên câm lặng. Chàng hành hạ nàng tớikhông còn hơi thở. Thân thể Tú Vân nhưmột cục bột bị Bìnhnhồi nặn, tunglên, đập xuống. Cho tới khi chính Bình không còn sức nữa, nằm vật ra thở hào hển thì Tú Vân cũng chỉ còn lết ra xa chàng được đôi chút và xỉuđi.
Bình nhìn người anh bé nhỏ nằm thoi thóp bên cạnh không một chút thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-bua-ma/2868189/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.