"Anh đừng uống nữa, anh đã uống rất nhiều rồi. Hay là cùng tôi nói chuyện đi."
Hàn Giai Kỳ tựa lưng vào ghế sô pha, cả người biếng nhác nâng lên ly rượu, ánh mắt hứng thú nhìn người đàn ông đang hờ hững ngồi bên cạnh.
Người kia có một gương mặt rất đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ băng. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó giống như một con thú hoang cô độc cự tuyệt người đến gần.
Mà cô, chính là bị hơi thở kia thu hút. Hơi thở của đồng loại.
Trong mắt người khác, cô chính là một con phượng hoàng kiêu ngạo...
Vậy sao?
Kiêu ngạo vì bản thân là bia nhắm sống của cha mình, có cũng được mà không có cũng không sao...
Hay là, kiêu ngạo khi mẹ cô là một trong số vô vàn tình nhân của ba cô, hay khi bà ta vứt bỏ đứa con chưa đầy một tháng tuổi của mình chỉ vì mười vạn tệ?
Đây chính là thứ mà người người luôn ngưỡng mộ cô sao? Rất đau đớn...
Mà hôm nay chính là ngày cô được giải thoát, lần đầu tiên giải thoát trong mười tám năm qua. Bởi vì, ông ta chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi...
"Cô đi đi, đừng làm phiền tôi..."
Giọng nói hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta tâm can đều đông cứng lại. Chỉ là...
"Có tâm sự sao? Là...thất tình. Ừ thì, yêu đơn phương?"
Dường như bị cô đoán đúng, hắn hơi nâng mắt nhìn cô.
"Đừng nhìn tôi kiểu như tôi thiếu nợ anh vậy chứ. Cái gương mặt này của anh cộng với cái cảm giác "người sống chớ gần" của anh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-ai-hac-dao/44947/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.