"Chỉ cần nhớ là anh yêu em."
"Ngoài em ra, anh sẽ không nảy sinh quan hệ với bất kì ai khác."
"Hãy tin anh, em là đặc biệt nhất."
Không!!! Anh nói dối, tất cả đều là giả dối. Hahaha giả dối ...
Hiểu Thanh giật mình mở mắt, hoá ra là mơ, cô chỉ là nằm mơ thôi.
Nhưng ... trong giấc mơ này tại sao cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đó? Giọng nói quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.
À, là do cô bị bỏ đói nên sinh ảo giác. Cũng đúng, cô ế 2 năm nay rồi còn gì.
Đang cố làm cho đầu óc tỉnh táo khỏi cơn đói, cửa phòng hé mở, tim cô ngừng đập vài giây rồi lại bình thường. Là Mao Tử Dao?
"Cô có sao không? Tôi đến cứu cô ra." Mao Tử Dao rón rén bước vào thì thầm, cô ta cầm 1 mảnh thủy tinh cắt dây trói cho Hiểu Thanh.
Hiểu Thanh ánh mắt ngờ vực: "Sao cô biết tôi ở đây?"
Nếu cô nhớ không nhầm cô bị đưa từ tầng 1 lên đây, Mao Tử Dao sao có thể dễ dàng tìm ra cô như vậy.
"Bọn chúng chuẩn bị đưa tôi tới chỗ của Thần nên cởi trói cho tôi. Tôi nghe thấy bọn chúng nói với nhau là nhốt cô ở đây nên tới cứu cô ra, tôi không lên liên lụy cô." Mao Tử Dao cười.
Hiểu Thanh nhíu mày một cái.
Thần? Mao Tử Dao muốn nói đến Lục Thần? Là phó chủ tịch của cô?
"Cô và phó chủ tịch có quan hệ gì? Tại sao bọn chúng lại muốn đưa cô đi gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luy-tinh-hon-nhan-7-ngay/1897923/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.