Hiểu Thanh chỉ ngạc nhiên trong giây lát, trên đời này thiếu gì người tên Hiểu Thanh, đâu nhất thiết phải là cô chứ
Nhân lúc Mạnh Hạo Nhiên chưa tới, cô tìm cách gỡ tay Lục Thần ra nhưng khổ nỗi hắn lại nắm tay cô quá chặt
Làm sao giờ, Mạnh Hạo Nhiên, anh nhanh nhanh tới đây đi, mau tới cứu tôi
Vài chục giây sau Mạnh Hạo Nhiên chạy vào, mấy người bảo vệ đứng ở cửa chờ
Mạnh Hạo Nhiên thở không ra hơi: "Lục ... Lục Thần!!! Cậu ấy sao rồi? Mau đưa đến bệnh viện"
Hiểu Thanh như sắp khóc đến nơi: " Giám đốc ... Phó chủ tịch túm tay tôi như vậy thì phải làm sao? Anh mau gỡ tay anh ấy ra giùm tôi với"
Mạnh Hạo Nhiên mồ hôi ròng ròng, anh ta đỡ Lục Thần lên: "Không có thời gian, cô chịu khó cùng cậu ấy tới bệnh viện" Ý nói cô đi mà gỡ, tôi không giúp được
Hiểu Thanh mặt mày méo mó, cô môi, chỉ hận không thể chặt đứt tay vào lúc này
Trên đường tới bệnh viện Hiểu Thanh tìm hết cách này tới cách khác nhưng vẫn không thể gỡ tay ra
Rốt cuộc Phó chủ tịch là người hay bạch tuộc mà dai như đỉa vậy
Mạnh Hạo Nhiên cũng không giúp được gì
Lục Thần không thèm nắm tay anh ta, anh ta đành chịu
Hôn mê mà vẫn nắm tay người ta chặt như vậy đúng là hết nói
Trước cửa phòng cấp cứu, Lục Thần vẫn chưa thể vào làm kiểm tra bởi tay vẫn nắm tay Hiểu Thanh không buông
Hiểu Thanh thở dài hết cách nói: "Anh mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luy-tinh-hon-nhan-7-ngay/1897911/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.