Chương trước
Chương sau
“Được rồi, tôi tin cậu toàn bộ, vậy thì thế nào?” Chí Hạo rốt cục nhuyễn xuống.
“Nếu anh còn thương hắn, đừng buông bỏ.” Lam Dịch mỉm cười, tươi cười thập phần ôn nhuận sáng ngời.
“Thực xin lỗi, chỉ có chuyện này không được, tôi sợ làm vật hi sinh lâu, sớm muộn gì sẽ hôi phi yên diệt.”
“Anh sẽ không là vật hi sinh, hắn thực yêu anh!”
“Cáp!” Chí Hạo cười lạnh: “Hắn trước kia cũng từng nói yêu tôi, nhừng tình yêu của hắn cũng chỉ có hạn mà thôi.”
Lam Dịch một chút cũng không hề có ý giận, thần sắc thản nhiên, ngón tay dính chút nước trong chén, ở trên bàn viết hai vạch giao nhau  –X
“Anh có biết vì cái gì, hắn lại dùng biểu tượng như thế không?”
“Bởi vì X đại biểu không biết, không có dự tính, không có tin cậy.” Chí Hạo tươi cười càng lạnh hơn.
“Không, ít nhất không hoàn toàn là như thế, hắn từng nói qua X cũng không phải hoàn toàn không thể nắm lấy, bởi vì X là tương lai của Y.” Lam Dịch đem Y viết ở bên cạnh, sau đó kéo gần đến, dựng thẳng.
Yi?
Chí Hạo có chút mờ mịt.
“Không hiểu phải không?Yi chính là Dịch, đây là tiêu thức ghép vần, sau khi hắn xuất ngoại đã theo học một lớp tiếng Trung do người Bắc Kinh mở, cho nên hắn dùng cách này.”
Chí Hạo chỉ cảm thấy ngực đau xót, cực xót, là đố kị, đương nhiên là đố kị, nhân phẩm của hắn thực bình thường, thích lo lắng cho nhóm tình địch của mình, nhưng chuyện này bất quá là đồng bệnh tương liên, những người đó đều đáng thương như hắn, có gì để đố kị.
Chỉ có người trước mắt này, cậu ta là đặc biệt, đáng giận nhất là, cậu ta buông tha cho sự đặc biệt ấy, sau đó đem đến trước mặt cậu để khoe khoang.
“Cậu có ý gì?” Nếu độ lạnh của thanh âm có thể thực thể hóa, Chí Hạo nghĩ thầm rằng miệng mình giờ phút này chắc đầy mảnh băng vụn.
Đáng tiếc, Lam đồng học bát phong bất động, như là hoàn toàn nghe không ra trong thanh âm của Chí Hạo tỏa hàn khí, lại dính một chút nước tiếp tục viết, lúc này đây, là một chữ X, một chữ Z, sau đó ghép vào nhau ……
Chí Hạo ngẩn ra, cái này, rõ ràng chính là tân logo của X.
Lam Dịch lúc này mới ngẩng đầu: “Z là Chí, cách ghép vần bằng chữ cái, tôi từng hỏi một đồng sự ở đại lục, chắc chắn không sai, hắn nói lý niệm hắn thay đổi, mà anh chính là tân niệm của hắn.” ( Chí Hạo là Zhì Hào )
“Điều đó không có khả năng!” Chí Hạo theo trực giác hoài nghi.
“Có khả năng hay không không quan trọng, quan trọng là anh có chịu tin tưởng tôi một lần không?” Lam Dịch lẳng lặng nhìn cậu.
Chí Hạo ôm đầu, thật sự là muốn chết, vì cái gì bọn họ một kẻ, hai kẻ đều là thần tiên, dễ dàng đoán ra ý nghĩa trong đáy lòng của người khác, năm đó Cận Thần cũng lẳng lặng nhìn cậu như vậy, vì thế cậu không thể phản kháng mà đâm đầu vào.
Đúng vậy, muốn người làm việc cần gì phải bức bách, chỉ cần đem đường vẽ ra hết, sau đó lưu lại một ánh mắt im lặng mà hiểu rõ như vậy.
Không có gì có thể khiến một người mất đi lý trí, trừ phi lợi dụng lý trí hắn, hai người kia đều biết cách thức im lặng chờ đợi như thế nào, đến tột cùng là ai học của ai?
Chí Hạo cười khổ, một câu cũng không dám đáp, đúng vậy, lửa trong tim cậu chưa bao giờ bùng quá, vẫn đều ngo ngoe động đậy, cậu áp lực lâu như vậy, chính là thiếu người châm ngòi thổi gió, hiện tại lại cháy bùng lên, thiêu không còn lại gì.
“Nhưng tôi lại tin tưởng, anh là đặc biệt.” Lam Dịch cười đến thực đạm, giống một đạo thủy ngân, một đạo thủy ngân bị cắt ngang mà xoẹt qua.
“Vì cái gì.” Chí Hạo thực hoài nghi, nhưng lại ức chế không được mừng thầm.
“Vì sao không tin?” Lam Dịch tươi cười ôn hòa, ánh mắt ngọc lưu ly lóe ra thủy quang.
Nhân sinh có thể được bao nhiêu lần yêu?
Dù sao vẫn còn trẻ, nếu có thua, cũng vẫn còn thời gian để đứng lên.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cạm bẫy, mắc bẫy lần đầu không đứt tay đứt chân, vậy thêm một lần nữa cũng có làm sao?
Lãng phí thời gian thì thế nào, dù sao thời gian chính là để lãng phí.
Tình cảm là thứ lạ lùng nhất, bạn keo kiệt thì người ta không nhất thiết phải phô trương ra, phung phí cũng không biết, được cũng không giảm đi……
Đương nhiên, phương pháp tối ưu nhất là nắm chặt, nếu vẫn còn yêu thì tuyệt đối không buông tay.
Đơn giản chỉ có lý do này, những thứ khác đều là lấy cớ, để đường đường chính chính che đi giả dối bên ngoài, nếu là không thương, tất cả lại có thể nói khác, nói là người nói, đầu lưỡi vừa lật, đen sẽ thành trắng.
Cho nên Lam Dịch là kẻ thông minh, cậu ta cùng cậu nói nhiều như vậy, không ngoài hai điểm, thứ nhất, tôi đối hắn có đủ hiểu biết,tôi biết hắn yêu anh; Thứ hai, tôi sẽ không đến tranh với anh . Còn lại, chỉ có lẳng lặng một câu: Anh còn yêu hay không yêu hắn.
Một người thông minh bình tĩnh đến vậy, là người yêu thầm cậu ta, thật rất đáng thương.
Chí Hạo đương nhiên sẽ nói bóng nói gió tìm hiểu, Lam Dịch lại mỉm cười, suy nghĩ một chút, nói: “Hắn là một người hạnh phúc.”
Chí Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, quá thông minh, thông minh lý trí như thế, biết  cánh cửa nào là thích hợp với mình, vì sao chỉ có mình mình giống tên ngốc, biết rõ trước mắt là cạm bẫy khó thoát mà còn nhảy vào.
Nhận thức lâu hơn một chút, Chí Hạo cũng đã hoàn toàn biết rõ về cậu ta, Lam Dịch là loại người khiến người khác dễ dàng thấy thích, cậu ta hoàn toàn không có công kích, vô cùng bao dung, trên mặt luôn luôn là nụ cười an tĩnh. Chí Hạo chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu thấy người đàn ông như thế, ít có người đàn ông nào có thể dùng từ động lòng người để hình dung, cậu ta có một loại ngượng ngùng chần chờ, nói năng nhã nhặn. Chí Hạo thậm chí may mắn, may mà người này ngày thường làm người ổn trọng như thế, nếu không với tính cách đó, thêm khuôn mặt yêu nghiệt, lại có ánh mắt đạm mạc minh bạch hết thảy, sẽ khiến bao kẻ sống bất an a.
Tướng mạo không thể đánh giá tốt hay xấu, tựa như một quyển sách, tranh vẽ ở bìa thực xấu, mở ra thì hiếm ai đọc hết được, nhưng lại mấy ai biết từng chữ từng câu trong đó là châu là ngọc?
Trước khi đi, Chí Hạo kiên trì muốn đưa cậu ta đến dưới lầu, trong thang máy, Lam Dịch tựa hồ rất mệt mỏi, tựa vào bên tường, lông mi rũ xuống dưới, nửa mở nửa đóng. Chí Hạo trong lúc vô ý nhìn lướt qua vài lần, lại sợ run. Thân hình cao hơn 180, cho dù không có nhiều đường cong cơ thể, nhưng cũng tuyệt không gầy yếu, một người như thế lại có hương vị yếu đuối, làm cho người ta nhịn không được muốn dồn cậu ta vào đường cùng, muốn nhìn ánh mắt bình tĩnh mà mê ly kia không giữ được bình tĩnh.
Chí Hạo không khỏi thầm nghĩ, Cận Thần cũng là thực nhẫn a, ngủ cùng một khuôn mặt như thế này, cũng không lỡ tay ăn người ta…… Ý niệm trong đầu xoẹt qua nhanh như ánh sáng điện, Chí Hạo tự mình thấy kinh hãi, nghĩ cái gì thế? Đầu óc toàn là ý nghĩ dâm tà a …… mặt không khỏi đỏ lên.
Lam Dịch đương nhiên là không biết vừa bị người ta YY một phen, lúc gần đi cúi đầu nói ‘gặp lại’ vẫn thực khách khí chu đáo, khí chất của một người đều theo những cử động của người ấy mà ra, biểu tình rất hút hồn người, cúi đầu đã không cùng người khác giống nhau.
Đối với đề nghị của Lam Dịch, Chí Hạo không nói gì cũng không phản đối, chỉ là Tiểu Lam trấn định cùng kiên nhẫn là không ai có thể bằng được, cậu ta đến đây chỉ là để nói chuyện, đơn giản đề nghị, về phần cuối cùng bạn muốn làm như thế nào, bạn không nói, cậu ta cũng không truy vấn, thản nhiên tươi cười, khoan thai rời đi, lưu lại một mình Chí Hạo, nguyên bản nồi nước đã sôi tanh tánh, lại bỏ thêm một gáo nước lạnh, như nung như nấu như vậy, không cần làm gì cũng tự lóa mắt
Nhưng mà vô luận trong lòng cậu dao động cũng tốt, tâm cứng như thép cũng tốt, trước loại tình huống này, cậu cũng không thể trực tiếp chạy đến trước mặt Cận Thần, nói: Đề nghị ở Pháp của anh có còn hiệu lực hay không.
Mặt mũi của một người là chuyện rất khó nói, chuyện tình có cái nên làm có việc không nên làm, nôn nóng cũng không có biện pháp.
Nguyên bản cậu hiện tại là chủ quản Đông Nam Á, thời gian ở nước ngoài bôn ba nhiều hơn thời gian nán lại ở quê hương, mỗi ngày đều chịu đựng, mặc dù có điểm không chết cũng không sống.
Chính là sơn thủy hữu tương phùng, hiện giờ người mẫu Đài Loan rất khó chạm đến những show diễn ở nước ngoài, đành phải đóng cửa lại mà xưng siêu mẫu, mỗi ngày đều xem mấy chương trình trên TV, Tôn tổng mắt sáng như đuốc, chỉ cần là nghề có lợi thì đều làm hết, một hơi ký xuống hợp đồng với mấy người mẫu nửa hồng nửa hắc ( Ở đây hồng là đc hoan nghênh, tác giả chơi chữ hồng – hắc ý nói cũng không mấy có tiếng lắm ) để đi hát và làm diễn viên, đi trên sàn diễn ngược lại thành nghề phụ, nhưng dù có là nghề phụ, ở Kiều thị chỉ có mình Chí Hạo là từng làm qua nghề điều động người mẫu, đương nhiên là bị bắt đi để ý, hơn nữa là làm công không lương, Chí Hạo trong lòng thầm mắng Tôn tổng mấy ngày.
Lẽ ra, bọn họ chỉ là nhóm người mẫu mới bước vào nghề, bên kia là nhà thiết kế lớn, nguyên là kém vài cấp bậc, chính là một giấy mời lại cố ý rơi xuống trên bàn Chí Hạo: Buổi biểu diễn đặc biệt của Cận Thị ở Đài Loan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.