Trước tầng hầm để xe khu chung cư, Lưu Thiên Úy đứng cạnh chiếc ô tô, cứ lưu luyến nhìn cô không muốn về.
Hà Kiều lên đến tầng, thấy anh vẫn còn đứng đó liền mỉm cười gửi tin nhắn: Về được rồi đó. Anh muốn làm bảo vệ ở đây à?
Lưu Thiên Úy nhận được tin nhắn, ngước mặt lên. Hà Kiều từ phía lan can, lắc lắc chiếc điện thoại còn sáng tạm biệt anh.
Về đến nhà cũng đã khuya, Lưu Thiên Úy nhón nhẹ chân hết mức, lén lút không để cha mẹ phát hiện.
Vào đến phòng bếp, anh thở phào một cái. Vừa tính rót cốc nước thì đèn khắp căn nhà bật sáng.
Cha của anh- Lưu Khải đứng bên cạnh công tắc điện, ánh mắt phóng ra lửa.
Lưu Thiên Úy giật mình suýt làm rơi chiếc cốc thủy tinh xuống đất, dáng vẻ e dè hệt như chú mèo bị bắt quả tang ăn vụng.
Thấy con trai như thế, ông thở dài, vẫy anh đến bàn trà phòng khách:
- Ngồi xuống đi. Cha có chuyện cần nói.
Lưu Thiên Úy dè dặt lại gần, ông vừa giơ tay ra thì chắn ngay trước mặt. Lưu Khải phì cười, mắng anh: " Lớn cái đầu rồi, còn sợ bị cha đánh thế à?"
- Lớn hay nhỏ bị đánh vẫn đau thế thôi. Có gì khác đâu ạ.
Anh ló đầu ra khỏi cánh tay, giọng nói có chút tủi thân.
Cha Lưu bất lực, thầm nghĩ: Cái tên nhóc dở dở ương ương này sao lại làm tổng giám đốc được nhỉ? Có khi nào nó nhờ người khác làm hộ không?
Sực nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-tien-sinh-xin-tu-trong/2889510/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.