Liễu Y Vân quỳ trước đại sảnh nhà họ Hoàng, hai tay núi vào nhau, ánh mắt cầu xin: "Cậu Hoàng Ân, tôi biết mình đã làm ra những chuyện không thể chấp nhận được, vậy nhưng Linh Đan nhà tôi không có tội. Cầu xin cậu giúp con bé..."
Hoàng Ân ngồi trên sô pha, mắt lén lút nhìn anh trai đang ngồi uống trà, dường như mọi thứ xảy ra xung quanh không liên quan đến hắn.
Cậu từ tốn đáp: "Bà Liễu, tôi giúp Linh Đan không phải vì lời nhờ vả của bà, vậy nhưng lỗi lầm của bà....vẫn phải trả đủ."
Hoàng Văn lúc này cũng đứng lên, dáng vẻ ngạo nghễ của hắn bao trùm khắp căn phòng, hắn từ từ tiến tới. Nhìn bàn tay dơ bẩn kia đặt dưới sàn, Hoàng Văn không ngại dùng gót chân giẫm lên, ấn thật mạnh xuống:
- Bà dám đến cầu xin? Năm xưa cha mẹ tôi cầu xin bà, bà đã làm gì? Nếu không phải thương cho cô bé kia, tôi đã giết cả nó lâu rồi. Bà còn dám bước chân vào đây?
Liễu Y Vân đau đến phát khóc, bà ta dùng tay còn lại bịt chặt miệng lại, cố ngăn tiếng động nào được phát ra.
Hoàng Văn cũng dần buông lỏng, hắn lấy từ trong túi chiếc khăn, nhẹ nhàng lau gót chân rồi vứt trên sàn: "Dọn dẹp cho cẩn thận, dọn luôn cả thứ thối tha kia đi sớm một chút."
Người làm hiểu ý, lập tức kéo Liễu Y Vân ra khỏi nhà, hất bà ta xuống bậc thang trước hiên nhà. Chịu lực tác động mạnh, bà ta cảm tưởng xương của mình như đang vỡ ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-tien-sinh-xin-tu-trong/2861694/chuong-28.html