Xuân đến băng tan tuyết tan, vùng Giang Nam đột nhiên có biến cố.
Không biết vì sao Tiểu đảo Oa quốc ở Đông Hải lấy được bản đồ biên phòng của chúng ta.
Thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên đánh lén quận Hải Châu.
Bọn họ đốt g..iết cướp bóc, không việc ác nào không làm, thủ đoạn ngoan độc tàn nhẫn, nhất thời lại không ai có thể địch lại.
Phản ứng đầu tiên của vị phụ hoàng ngu ngốc bất tài này của ta không phải là phái quân tiếp viện mà là dàn xếp ổn thỏa.
Hắn phái người đi hoà đàm cùng Oa quốc, cuối cùng đưa sứ thần của đối phương vào kinh, tổ chức thịnh yến khoản đãi. Bữa tiệc này, đương nhiên cũng mời ta.
Ta hỏi Phương Cảnh Ngọc: "Ngươi sinh ra ở bắc cảnh, sinh trưởng ở biên quan, không phải lúc trước đã nói, vẫn rất muốn tiếp thu nhiều kiến thức của kinh thành phồn hoa sao? Đi thôi, hôm nay ta dẫn ngươi vào cung.”
Nàng ngồi chung xe ngựa với ta, lắc đầu nói: “Vua một nước, Thái tử một nước, hai người cộng lại cũng không có chút cốt khí nào, đối mặt với một tiểu quốc nhỏ bé, phản ứng đầu tiên lại là nhượng bộ hòa đàm.”
Ta kéo khóe môi, ánh mắt không có ý cười: “Đúng vậy, vô cùng hoang đường.”
Trên đại điện, ta gặp được sứ thần Oa quốc.
Mấy người kia vóc dáng thấp bé, đầu trâu mắt chuột, ánh mắt bất thiện thậm chí âm độc.
Bọn họ miễn cưỡng hành lễ với phụ hoàng, mắt bắt đầu không kiêng nể gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-sa/3599635/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.