Phục hồi tinh thần, ta cười lạnh: “Đúng rồi, tính tình ta ương ngạnh. Không chỉ ương ngạnh, ta còn từng g..iết người. Nếu thấy sợ, bảo đóa tiểu bạch liên trong lòng ngươi cụp đuôi làm người, đừng tới chọc ta.”
Làm cho sắc mặt Lý Vô Già và Khương Tĩnh Nguyệt âm u ngay tại chỗ, ta xoay người đi đến Ngự thư phòng yết kiến phụ hoàng.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, cũng đã đến hoàng hôn. Ta đang muốn cáo lui, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó: “Lần này con hồi kinh, còn chưa gặp Diên Quân phải không?”
Ta ngẩn người, gật đầu: "... Vâng.”
“Đi gặp ca ca của con đi.”
Khương Diên Quân là ca ca ruột của ta.
Sau khi mẫu hậu qua đời, hai chúng ta ở trong cung nương tựa lẫn nhau. Ba năm trước, vì chịu tội thay cho hắn, ta mới bị phụ hoàng giáng chức đày đi biên ải lạnh giá.
Lúc ấy mưa to như trút nước, ta bị phạt quỳ gối trước đền thờ.
Hắn che ô cho ta, vành mắt đỏ lên.
Ta thở dài: "Hiện giờ muội mang trọng tội, hoàng huynh nên tránh xa muội một chút.”
“Thư Ý, là ca làm việc không đủ chu toàn, không bảo vệ tốt cho muội.”
Hắn nói: "Ta không xứng đáng làm ca ca của muội.”
Ba năm qua đi, hắn đã được phong Thái tử.
Nhưng hôm nay, ta đứng ở ngoài Đông cung hơn một canh giờ, cung nhân giữ cửa trước sau vẫn nói hắn bận việc công vụ, không rảnh gặp ta.
Ta im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-sa/3599625/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.