“Rống!” Tiếng kêu tựa như làm núi băng vỡ nứt khiến cả Địa Phủ đều rung chuyển.
Chú ngữ cũng bị ảnh hưởng, quang mang lúc sáng lúc tối tựa như lúc nào cũng có thể biến mất.
Thượng Vũ lạnh lùng nhìn A Bảo liều mạng ôm người bên cạnh, im lặng.
Ngay khi A Bảo nghĩ tất cả đã xong thì Thượng Vũ đột nhiên há miệng kêu lên, “Rống!”
Lại một tiếng nữa.
Quang mang vây quanh cậu tựa như mảnh thủy tinh vỡ vụn trong không gian.
“Lại đây.”
Thượng Vũ đứng tại chỗ, vươn tay ra hướng A Bảo.
A Bảo theo bản năng lui lại phía sau nửa bước nhưng lại nhớ tới bản thân đã khôi phục trí nhớ nên lá gan lớn thêm một chút bước về phía trước, “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có đánh đánh giết giết.” Cậu dừng lại một chút, cảm thấy những lời này không phúc hậu vì dù sao người hãm hại mẹ cậu cũng không phải là Thượng Vũ nên đã sửa lời, “Chúng ta hẳn nên nói chuyện bằng lý trí.”
Thượng Vũ vẫn không thay đổi sắc mặt, “Lại đây.”
A Bảo cảm thấy bàn tay Ấn Huyền càng siết chặt vai mình, vội vàng trấn an ôm lấy eo hắn. Quả nhiên lực nắm vai nhẹ bớt. A Bảo nhe răng trợn mắt nghĩ: Khi trở về nhất định sẽ bị sưng lên.
“Thượng Vũ a, ngươi nói ta là Hằng Uyên đúng không?” A Bảo nói.
Thượng Vũ nói, “Chính là ngài.”
“Hằng Uyên có ơn với ngươi đúng không?”
“Không có ngài thì hiện tại đã không có ta.”
“Nên ngươi không thể lấy oán trả ơn đúng không?”
Thượng Vũ cảnh giác, “Ngài muốn nói gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519593/quyen-6-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.