Nhảy lên lưng rùa là dựa vào một bầu nhiệt huyết sôi sục. Sau khi ngồi xuống A Bảo lại cảm thấy hối hận nhưng vì duy trì hình tượng, cậu chờ Rùa Lớn tiến hẳn vào đại dương, xác định những người khác đã nhìn không thấy mới nổi bão, “Ông nên làm vệ sinh cá nhân thường xuyên đi có được không? Mai đã mốc meo hết cả rồi/”
Rùa Lớn nói, “Là rêu xanh.”
A Bảo nói, “Đây là rêu xanh sao? Cái này phải gọi là cây rồi!”
Rùa Lớn rụt cổ.
A Bảo sửng sốt. Nói như vậy mà cũng tự ái sao? Không phải là vương bát vạn năm, da sẽ rất dày sao?
Một lát sau, Rùa Lớn cắn một cái chổi cho cậu.
A Bảo kinh ngạc cầm chổi, “Không phải là ông bảo tôi quét giúp ông đấy chứ?”
Rùa Lớn nói, “Quét xong còn có thể làm vũ khí.”
A Bảo nói, “....Ông suy xét thật chu đáo.” Cậu chỉ thuận tay quét vài cái rồi nghỉ. Loại mặt cỏ dày như vậy trên mai rùa không phải chỉ dựa vào một cái chổi bình thường muốn quét là có thể quét.
Rùa Lớn xuất hiện trên mặt nước.
Bên ngoài sóng yên biển lặng.
A Bảo vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngọn núi cao ngất trên đảo, “Nghĩ biện pháp khiến Thượng Vũ chú ý a.”
Rùa Lớn quạt nước, ôn tồn hỏi, “Thượng Vũ là ai?”
A Bảo giật mình, “Ông không biết Thượng Vũ?!”
Rùa Lớn không hiểu gì cả, “Vì sao ta phải biết?”
A Bảo nghĩ nghĩ, nói, “Biết Thần đồ không?” Đều là thần thú với nhau, dù không chạm mặt thì cũng phải nghe nói chút gì đi. Không biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519589/quyen-6-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.