“Không có.” Đinh Hải Thực nhẫn bao nhiêu năm, Kì thúc cũng hận Mộc Liên bấy nhiêu năm. Loại hận thù này được tích tụ dần trở nên thâm căn cố đế, trở thành một loại chấp niệm đến mức khi Mộc Liên chết rồi họ cũng không hề động dung, không hề cảm thấy có một tia bi thương nào cả. Nữ nhân này trăm phương ngàn kế tạo dựng âm mưu, hao hết cả thanh xuân nhưng cuối cùng lại có kết cục hồn phi phách tán, trắng hai bàn tay.
Ông bổ sung thêm, “Cái gì cũng không nói.”
A Bảo lau nước mắt chưa khô trên mặt, tâm tình thoáng bình tĩnh, “Vì sao cô ta lại hồn phi phách tán?”
Kì thúc nói, “Tôi cũng không rõ. Cô ta nói cô ta bị vỡ nguyên đan, có lẽ cái này giống như cắn lưỡi tự sát.”
Cắn lưỡi tự sát là tự tổn hại cơ thể mình. Nhưng đây….
A Bảo nhíu nhíu mày, tựa như đang cố nhớ lại những kiến thức về nguyên đan, một lúc sau mới nói, “Nó sinh trưởng trong thân thể sao?”
Ấn Huyền nói, “Nghe nói tu chân giả luyện đến một trình độ nhất định nào đó sẽ có.”
Kì thúc giật mình, “Tu chân giả?”
A Bảo thực sự muốn chân chó chạy sang ôm lấy đùi Ấn Huyền, vểnh đuôi khen ngợi tổ sư gia bác học đa tài nhưng ánh mắt vừa động thì thấy Ấn Huyền nhìn qua. Ánh mắt buốt giá khiến cậu có áp lực cực lớn, cuối cùng đành phải bóp chết ý nghĩ, không có động lực để làm.
Cũng may, Kì thúc phá vỡ sự yên lặng tẻ nhạt này, “Trên đời này thực sự có tu chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519585/quyen-6-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.