“Đại nhân?” Tứ Hỉ kinh ngạc nhìn A Bảo nhảy dựng lên chạy ra ngoài.
Nỗi băn khoăn trong lòng A Bảo ngày càng lớn.
Cha trùng hôn, tái giá hay là….
Cậu cố gắng hồi tưởng bộ dáng của mẹ nhưng cho dù thế nào cũng không nhớ được.
Điều này sao có thể xảy ra!
A Bảo đứng ở hành lang, mờ mịt nhìn xung quanh. Từ khi về nhà tới nay, cậu chưa từng nhìn qua căn nhà này, giờ mới phát hiện mọi thứ trong nhà đều thật xa lạ, xa lạ đến nỗi dường như cậu chưa từng tới đây một lần nào cả.
“Đại nhân.” Tứ Hỉ yên lặng đứng phía sau cậu, “Ngài không sao chứ?”
A Bảo đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Em có biết cha ta ngủ phòng nào không?”
Tứ Hỉ nói, “Nếu em nói em biết, ngài có thấy kì quái không?”
A Bảo hỏi ngược lại, “Nếu ta nói ta không biết thì có kì quái không?”
Tứ Hỉ gật đầu, “Rất kì quái, so với em có kì quái hơn.”
“Ở đâu?”
“Trên tầng, ngay phòng đầu ở hành lang.”
A Bảo xoay người bỏ chạy.
Tứ Hỉ do dự một hồi, quyết định đi tìm Kì thúc.
A Bảo chạy nhanh như chớp đến cửa phòng Đinh Hải Thực, ánh mắt nhìn chằm chằm ván cửa, trái tim vẫn đập bùm bùm kinh hoàng. Trong nháy mắt, cậu tựa như hóa thành tân nương vậy, trong tay cầm chìa khóa, trong lòng tràn ngập tò mò nhưng lại sợ hãi chân tướng phía sau cánh cửa mà không dám tiến lên.
Nắm lấy hoàng phù trong tay, cậu rón ra rón rén đẩy cửa ra.
Cửa mở không tiếng động.
A Bảo đi hai bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519580/quyen-6-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.