Sau khi kết giới biến mất, mọi thứ lại trở lại như cũ.
Lao Đán đi tới trước mặt Đinh Côi Bảo, ý vị thâm trường nhìn hắn, “Không nghĩ tới là pháp thuật của A Bảo lại có thể trò giỏi hơn thầy, đánh thắng cả Thượng Vũ.”
Đinh Côi Bảo nhìn hắn, mắt chớp chớp, “Ngài là ai?”
Lao Đán nhất thời suyễn khí.
Tứ Hỉ đi ra khỏi lòng Đinh Côi Bảo, ánh mắt đảo qua đảo lại, vẫn chưa hết kinh hồn, “Đi rồi?”
Tam Nguyên nói, “Đã đi rồi.”
Tứ Hỉ còn muốn tìm thì Tam Nguyên đã nói, “Tang Hải Linh cũng đi.”
Lúc này Tứ Hỉ mới hoàn hồn, sờ loạn trên người, thậm chí còn dỡ hai mắt xuống kiểm tra một lượt. Thẳng đến khi xác định được mọi thứ còn nguyên thì nhẹ nhàng thở phào một tiếng nhưng lại đột nhiên phát hiện cả Tam Nguyên và Tào Dục đều biến mất.
Đinh Côi Bảo đứng đó, hờ hững nhìn Lao Đán nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.
“Đại nhân?”
“Ấn tiền bối?” Đàm Mộc Ân sợ hãi kêu một tiếng.
Người vẫn ngồi khoanh chân dưới đất, từ đầu đến cuối đều bị xem nhẹ là Ấn Huyền đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Không chỉ có vậy, người mà vừa một chọi một vô cùng anh dũng vô địch với Thượng Vũ khi trước, Đinh Côi Bảo, đột nhiên thẳng tắp ngã xuống.
Đàm Mộc Ân còn đang định vươn tay ra đỡ thì dư quang nhìn thấy Ấn Huyền cũng làm vậy, lập tức rụt tay trở về. Thân thể Đinh Côi Bảo vừa vặn ngã vào lòng Ấn Huyền, sắc mặt hai người rất xứng, đều tái nhợt.
Tứ Hỉ gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519575/quyen-5-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.