A Bảo đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kì thực dụng, “Vậy thì kế tiếp chúng ta làm thế nào đây?”
Điêu Ngọc cười hì hì, “Kỳ thật tôi chỉ phụ trách cung cấp thông tin.”
A Bảo nói, “Người cung cấp thông tin thông minh sau khi chắt lọc tin tức có thể cung cấp sách lược hữu hiệu nhất.”
Điêu Ngọc cười suy sụp, “Tôi chắc không phải là người cung cấp thông minh đâu.”
A Bảo nói, “Cô không có người nào đáng tin để giới thiệu sao?”
“Sao hai người không tìm hỏi Phan Triết chưởng môn xem sao?”
Bởi vì chuyện bỏ phiếu, A Bảo đã đề phòng Phan Triết, nghe nói vậy sắc mặt có hơi mất tự nhiên.
Điêu Ngọc nhớ tới đủ loại ân oán của Tư Mã Thanh Khổ và Phan Triết, tưởng cậu ngại không muốn nói chuyện với ‘kẻ địch’ của sư phụ, cười nói, “Nếu không để tôi giúp cậu hỏi? Nhưng có thể được hay không thì tôi không chắc, người tìm Phan chưởng môn nhiều lắm, dù là Kì Lân thế gia muốn gặp ông ta cũng phải chờ.”
A Bảo nói, “Kì Lân thế gia tìm ông ta làm gì?”
“Bói cát hung, còn chuyện gì nữa?”
A Bảo nhớ tới cố sự của Tả Khả Bi, vuốt cằm, “Theo như cô nói thì kì thực chúng ta chỉ cần túm được Phan Triết, buộc ông ta nói những điều ông ta biết là được sao?”
Điêu Ngọc nói, “Ép thế nào?”
A Bảo nói, “Vừa đấm vừa xoa trong cương có nhu, nếu không thuận thì áp dụng mười đại khổ hình Mãn Thanh.”
“....” Điêu Ngọc bị sự quyết đoán của cậu dọa sợ, “Nếu khi nào cậu xuống tay thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519569/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.