Lời hắn nói khiến mọi người nháy mắt lên tinh thần, nhãn tình đều sáng hết lên. Nhưng câu tiếp theo lại dội một gáo nước lạnh, “Nhưng ta không cam đoan hậu quả.”
Tào Cảnh thiếu kiên nhẫn nói, “Không cam đoan hậu quả là ý gì?”
A Bảo lại vô cùng lạc quan, “Chính là nếu anh không muốn ra ngoài thì có thể không ra nữa.”
Sắc mặt Tào Cảnh cứng đờ.
Ấn Huyền nói, “Một khi bắt đầu phá trận thì mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền.”
Tào Cảnh trong lòng phỉ nhổ, so với việc ngồi chung một chiếc thuyền thì một người bị bỏ lại mới đáng sợ.
Khâu Cảnh Vân nhìn phù chú từ nãy đến giờ nhưng bất lực, nghe hắn nói vậy, trong lòng có điểm hoài nghi nhưng cũng khâm phục, “Biện pháp gì?”
Ấn Huyền chỉ vào chữ viết trong phù chú, “Đây là chữ viết cổ, là hai.”
Thời đại thay đổi, chữ viết cũng thay đổi theo. Những chữ viết cổ tuy rằng uy lực cường đại nhưng cũng rất phức tạp, nếu dùng sơ sẩy một chút là sẽ bị phản phệ. Cho nên càng về sau, những chữ viết đó sẽ được đơn giản hóa dần dần và cũng cực ít người dùng lại những chữ viết cổ nữa. Khâu Cảnh Vân không biết cũng là lẽ thường tình nên cũng không bận tâm cho lắm, “Hai thì thế nào?”
Ấn Huyền nói, “Vừa nãy ở kết giới, ta nhìn thấy ba.”
Khâu Cảnh Vân tốt xấu gì cũng là một kẻ thông minh, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra, “Là tầng của kết giới?”
Ấn Huyền nói, “Lúc đầu ta tưởng trận pháp phát động bằng số nhưng xem ra có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519556/quyen-4-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.