Cương thi ngày càng nhiều, không gian cũng ngày càng nhỏ, mùi vị trong không khí thực sự khó ngửi.
A Bảo che mũi, thân thể lăn đến phía sau Ấn Huyền, lấy ngón tay chọc chọc sau eo hắn. Tuy nói nhờ có Khâu Cảnh Vân, bọn họ như hổ mọc thêm cảnh nhưng chỉ dựa vào một cái cánh như vậy thì cũng có khả năng gãy cánh.
Ấn Huyền lật tay nắm lấy tay cậu, kéo ra phía trước.
Bởi vì bị kéo bất ngờ, A Bảo nhào tới thực giống như đang ôm eo hắn khiến mặt chợt đỏ bừng, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất.
“Cẩn thận!” Kỳ thúc kêu lên.
Ấn Huyền không thèm để ý, nâng tay chém xuống.
Cương thi phía sau người hắn nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
A Bảo chỉ liếc mắt một cái, che miệng nôn khan.
Ấn Huyền cuối cùng cũng nhập vòng chiến. Hắn gia nhập khiến cho chiến cục bớt căng thẳng hẳn, áp lực của Khâu Cảnh Vân và Trân Châu cũng giảm. Hai người quần đánh trong chốc lát thì phát hiện cương thi đã chết hết.
A Bảo mềm nhũn dựa người trên cánh tay Ấn Huyền, hữu khí vô lực nói, “Chúng ta nhất định phải đứng ở đây sao?”
Trân Châu nói, “Sao mấy người lại ở đây?” Cô ả chật vật lấy thuộc chữa thương ra bôi lên miệng vết thương.
Kỳ thúc thấy cô ta cố hết sức nên chủ động giúp đỡ.
Trân Châu nhìn Kỳ thúc một lát, sau đó mới do dự đưa thuốc trị thương ra.
A Bảo tận lực không nhìn thi thể, che mũi nói, “Chúng ta tới theo thư hẹn. Còn cô?”
Ánh mắt Trân Châu đỏ bừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519549/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.