Nói đến thăm bệnh, A Bảo không khỏi nhớ tới sư phụ Tư Mã Thanh Khổ. Tuy rằng bọn họ đã quen với việc một năm chỉ gặp nhau có hai ba lần, thậm chí khi Tư Mã Thanh Khổ bận rộn thì hai ba năm mới gặp mặt một lần nhưng hiện tại, hai người ở gần nhau như vậy mà còn duy trì thói quen này thì có vẻ lạnh lùng quá.
Vì vậy, sau khi biết bệnh viện mà Tào Dục muốn đi chính là bệnh viện mà Tư Mã Thanh Khổ nằm thì ngay lập tức mua hoa quả, muốn đi nhờ xe.
Trước cửa bệnh viện đỗ vài chiếc xe cứu thương, bệnh nhân không ngừng được nâng xuống.
Khi A Bảo xuống xe, cậu còn cảm thấy dấu hiệu muốn rời thân thể của một vài hồn phách.
Y tá và bác sĩ không ngừng đi đi lại lại, phụ giúp.
A Bảo đợi một lát, đợi mọi người vãn bớt mới đi vào.
Sau khi đỗ xe, Tào Dục không đi cùng cậu mà là trực tiếp lên tầng. Tào lão tiên sinh nằm tại phòng bệnh cao cấp, tại tầng cao nhất.
Tư Mã Thanh Khổ năm ở phòng bệnh bình thường, ba người một gian.
Khi a Bảo bước vào phòng thì Tư Mã Thanh Khổ đang chơi bài. Ông nhìn bài bên tay trái rồi bỏ xuống, lại nhìn bài bên tay phải.
“Sư phụ”, A Bảo đem hoa quả đặt ở đầu giường, đi qua bắt lấy tay trái, “Con chơi cùng người.”
“Không được”, Tư Mã Thanh Khổ nắm tay cậu, “Bài ở tay phải đang tốt.”
“Tay trái đại biểu cho ai?”
“Phan Triết.”
“Ông ta thua mấy ván rồi?”
“Hai mươi mốt ván.”
“Người chơi tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519538/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.