Chín giờ mười, bộ phim kết thúc.
Đối diện rạp chiếu phim, tại tòa nhà cao nhất, các tầng đã tắt hết điện, chỉ còn một vài ánh điện hành lang le lói.
Trên hành lang, một chiếc chìa khóa tra vào ổ, “cạch” một tiếng, cửa lở ra.
“Soạt”, cửa sắt bị kéo ra, lộ cửa kính bên trong.
Tiếng chìa khóa va vào nhau leng keng, một chiếc chìa khóa khác lại được lấy ra, cắm vào ổ, lại “cạch” một tiếng, cửa kính bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
“Ay ui!”, Một tiếng kêu phá vỡ yên lặng.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
“Đại nhân, đây là báo ứng vì ngài lừa em chơi trốn tìm a!”
A Bảo dùng lòng bàn chân phải xoa nhẹ nhàng lên chân trái, nhịn đau nói, “Ta đã nói là phải mang đèn pin đến mà.” Sau khi trải qua nguy hiểm tại Quỷ Sát thôn, những cái khác thì không nói nhưng cậu đã học được một điều – Khi thám hiển, đèn pin tuy rằng không phải là vạn năng nhưng ngàn vạn lần không thể thiếu.
Thanh âm Tào Dục vang lên phía trước, “Từ từ.”
Không lâu sau, ánh đèn xe từ ngoài đường hắt tới.
“A! Tôi không mang mặt nạ da người!”, A Bảo kêu lên.
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, không phải ngài có ẩn thân phục sao?” (Kiểu quần áo ẩn thân như áo choàng tàng hình chi đó.)
A Bảo đột nhiên hồi phục tinh thần, cười gượng, “Ha ha, ta quang minh chính đại quen rồi, giờ lén lén lút lút có điểm không thích ứng. Nói đến ẩn thân phục, cá trắm cỏ a, anh lấy bảo bối này ở đâu vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519535/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.