Tào Dục nói: “Vừa vặn chúng ta có thể bớt một lần động tay động chân.”
A Bảo nói: “Vậy Trân Châu với San Hô đâu rồi?” Tốt xấu gì cậu với Trân Châu cũng từng nói chuyện với nhau mấy câu, từng có tình hữu nghị “trên giường dưới giường”, cho nên cậu hy vọng các cô ấy có thể bình an rời khỏi đây.
Tào Dục cười lạnh nói: “Cậu có biết tại sao gã động chủ bị sống nuốt không?”
A Bảo chần chờ nói: “Thịt của hắn ngon lắm hả?”
Tào Dục nói: “Bởi vì thời điểm hắn đang lẩn trốn thì bị San Hô chặt bỏ chân, dùng hắn để hấp dẫn lực chú ý của Mị Nương, ả mới có thời gian để bản thân đào thoát.”
A Bảo nghĩ đến tiếng kêu thảm của động chủ, nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó, chân tay đều phát lạnh.
Lão chuột già nói: “Hừ, tác phong của Kỳ Lân thế gia trước giờ vẫn luôn ngoan lệ bá đạo, không cần nói lý lẽ, chỉ cần vì mục đích không từ thủ đoạn, các ả làm như vậy, tôi không có gì phải ngạc nhiên.”
A Bảo nói: “Đây là lời nói phiến diện của các người, rất khó làm cho người khác tin được.”
Lão chuột già liếc mắt nhìn cậu, ý châm chọc rất rõ ràng trong mắt.
Tào Dục nói: “Lời của chúng ta nói thì không tính, vậy lời Mị Nương nói hẳn là nên tính chứ?”
Cánh cửa bị mở ra từng chút từng chút.
Bên ngoài không hề có lấy một tiếng động.
Lão chuột già nhíu mày nói: “Có phải ả biến về hình người rồi đào tẩu rồi không?”
Tào Dục nói: “Hai người của Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519527/quyen-3-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.