Không gian thoáng cái tĩnh lặng.
Tuy rằng A Bảo nhìn không thấy được hoàn cảnh phía dưới, nhưng cậu chỉ tưởng tượng cũng có thể nghĩ đến giờ phút này nhất định là mỗi người bọn họ hai mắt đều phát sáng.
San Hô đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Cô nói như vậy nhất định là biết thi thể của Nghiêm Bách Cao được dấu ở nơi nào nhỉ?”
Mị Nương nói: “Tiểu cô nương, cô thật sự là đứng nói chuyện mà thắt lưng không đau. Cô có biết để tìm được cái thông đạo này tôi đã mất mấy năm không? Câu nói đầu tiên cô đã muốn tôi đem đường trải thảm sẵn dâng ra cho cô, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”
San Hô nói: “Không phải cô thông đồng với tên giặc tây đó hay sao? Bằng không nào có cơ hội thừa dịp lúc Tào Dục đi vắng chạy đến phía sau núi tìm tòi địa hình đây chứ?”
“Còn em gái cô không phải là đang thông đồng với cả hai tên đẹp trai mới tới đó sao? Sao hả? Ả ta không nói cho cô biết là ả đi theo hai gã kia bỏ trốn sao?”
Lời Mị Nương nói chứng minh suy đoán của A Bảo là đúng, quả nhiên Trân Châu không phải là đồng bọn của đám người này.
” Mọi người ngồi chung một cái thuyền rồi, phải đồng tâm hiệp lực chứ, cần gì phải làm mấy chuyện tranh chấp vô vị như vậy?” Trâu Vân chờ hai người đến hồi tranh cãi ầm ĩ lại nhảy ra lý sự, “Khi chúng ta vào núi, trong thôn đã không có người, nói cách khác tất cả mọi người đều đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519519/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.