Ấn Huyền lại nắm lấy song sắt, đang định tiếp tục nhiệm vụ vừa rồi chưa hoàn thành, chợt nghe A Bảo kêu một tiếng, “Tổ sư gia, hình như cái này nhúc nhích được này.” Cậu cúi đầu xuống, tay phải cầm lấy đèn pin chiếu vào vị trí mà tay trái đang nắm.
Ấn Huyền cùng Phan Triết đều tụ lại.
“Nơi này, ” Cậu chọc chọc vào một chỗ có hoa văn ở dưới đáy của lồng sắt.
Thứ đó nhìn qua thì giống như là một phiến lá cây, bị A Bảo chọc chọc một hồi thì chậm rãi di chuyển sang bên phải, sau đó chợt nghe một tiếng rắc rắc rất nhỏ, hình như là truyền tới từ dây xích trên nóc của lồng sắt, qua một lát, lồng sắt lại tiếp tục đi xuống.
Phan Triết nói: “Có lẽ chúng ta đã hiểu lầm Tào Dục rồi.” Lồng sắt như cái thang máy này đích thật là do tay động, nhưng nút mở không phải ở chỗ khác mà là ở ngay trong cái lồng.
A Bảo vừa dè dặt sờ soạng, vừa nói: “Yên tâm, hắn ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, thêm một tội nữa cũng có sao đâu.”
Không biết là làm tới lần thứ mấy, lồng sắt đột nhiên phát ra một tiếng lạch cạch, song sắt phía sau Phan Triết bất thình lình được kéo lên giống như một cánh cửa lồng chim A Bảo hoan hô nói: ” Thu phục xong rồi.”
Phan Triết nhìn dòng suối nhỏ phía dưới, thở dài nói.” Chẳng lẽ không nghĩ tới nên bắc một cái thang sao nhỉ?”
A Bảo nói: “Có lẽ hắn là quán quân nhảy cầu chăng.”
May mắn là trước đó lồng sắt có trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519516/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.