A Bảo nói: “Thành giao!”
Đại Kính Tiên nói: “Nói miệng không có bằng chứng, ta phải giữ lại một chút bằng chứng.”
A Bảo nói: “Bằng chứng gì bây giờ?” Cậu dự tính xong mấy thứ trên người mình lại trù tính tới mấy thứ trên người Ấn Huyền, nói đến thứ đáng giá......
“Ngươi.”
A Bảo: “......” có hơi chênh lệch so với tưởng tượng của cậu a.
Ấn Huyền nói: “Không được.” Âm lượng không lớn, giọng điệu kiên quyết, đường thương lượng cũng không chừa lại.
A Bảo sùng bái nhìn Ấn Huyền.
Thanh âm của Đại Kính Tiên lại không nhanh không chậm truyền đến, “Nếu không có thứ để gán nợ, ngươi muốn kéo dài mười bảy mười tám năm ta có thể làm gì ngươi?”
Ấn Huyền nói: “Ta cũng sẽ không nuốt lời.”
” Cũng không đại biểu cho dĩ vãng, lại không đại biểu được cho tương lai. Rất nhiều người đều sẽ có lần đầu tiên, có người sớm có người muộn, trừ phi hồn phi phách tán, bằng không ai cũng không có tư cách nói vĩnh viễn không. Nếu như ngươi không chịu để người ở lại, vậy thì để vật ở lại.” Âm thanh của Đại Kính Tiên đứt đoạn một chút, mới tiếp tục nói, “Hô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh.”
“Không được.” Ấn Huyền vẫn gạt bỏ như trước.
A Bảo vô cùng cảm động, nguyên lai trong cảm nhận của tổ sư gia, mình cùng hô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh trọng lượng như nhau.
Đại Kính Tiên giận dỗi nói: “Ngươi này cũng không chịu kia cũng không nguyện, lại muốn ta không công trả giá, trên đời này làm sao còn có chuyện tốt đẹp như vậy.”
A Bảo cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519502/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.