Tứ Hỉ nãy giờ vẫn chú ý động tĩnh ở cửa, nói nhỏ: “Chúng nó trở ra rồi kìa.”
Một hàng năm cương thi vừa càn quét vào nhà, mặt không chút thay đổi đi trở ra, hiển nhiên là chúng không thu hoạch được gì.
Ánh mắt của Khâu Cảnh Vân một lần nữa dừng ở trên người A Bảo.
Đồng Hoa Thuận quát to một tiếng: “Đừng có nhìn ta!”
Y quát một tiếng thật thê lương, thật sự gào khóc đến thảm thiết, thế nhưng lại chữa khỏi bệnh mặt than của Khâu Cảnh Vân một cách thần kỳ, khiến cho hai bên lông mày của hắn nhíu đến mức như muốn dính lại với nhau.
A Bảo vỗ bả vai Đồng Hoa Thuận nói: ” Lần sau lúc nào mà em muốn dùng vũ khí bí mật này, tốt xấu gì cũng nên báo trước cho đại nhân ta một tiếng nha. Màng tai của đại nhân là do trời sinh đó, không phải làm bằng gỗ hay hợp kim đâu nha.”
Đồng Hoa Thuận nức nở một tiếng, trốn vào trong lòng ngực của A Bảo.
Tứ Hỉ nhỏ giọng an ủi y vài câu, nhưng cũng không thấy y đáp lại.
A Bảo chống lại đôi mắt trầm lặng của Khâu Cảnh Vân, ý vị thâm trường mà hỏi thăm: “Hai người khi đó có phải đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi nên được biết hay không?”
Khâu Cảnh Vân nói: “Cậu ta bị nhốt ở trong hộp suốt, anh cho rằng sẽ phát sinh chuyện gì?”
A Bảo nói: “Tôi đang hỏi cậu mà, sư đệ.”
“Anh đang muốn kéo dài thời gian sao?” Khâu Cảnh Vân nói, “Sư huynh?”
A Bảo bị chọc thủng mánh khoé, sắc mặt khó coi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519484/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.