Chương trước
Chương sau
Ba chữ sưu hồn chú nói ra thì nghe rất đơn giản, nhưng làm thì không dễ dàng như vậy. Trước đó, thứ mà Đàm Mộc Ân sưu là hồn phách của chính hắn, hắn có thể dựa vào chính là cảm ứng giữa hồn phách với hồn phách, còn hiện tại, muốn sưu hồn phách của người khác, e rằng phải mượn sức mạnh của quỷ soa mới được.
Đàm Mộc Ân dùng chút minh tệ mãi lộ, sau đó lấy ra một cái hình nhân bằng giấy, bắt đầu làm phép.
A Bảo yên lặng ngồi chồm hổm ở bên cạnh, lưng dựa vào tường, nhìn qua thật giống một tên ăn xin nghèo đói.
Tứ Hỉ từ trong lòng ngực cậu thò đầu ra nhỏ giọng nói: “Đại nhân, người không thấy đói bụng sao?”
” Không phải.” A Bảo yếu ớt nuốt nước miếng một cái nói, “Ta đã chết đói rồi.”
Sự việc cứ phát sinh hết chuyện này đến chuyện khác, cậu thật sự không thể không biết xấu hổ ở trước mặt Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong mở miệng nói mình muốn ăn cơm. Đương nhiên, cũng có chút sợ một khi cậu mở miệng, sẽ bị hai người kia liên thủ đập cho một trận. Đàm Mộc Ân vốn đã nhìn cậu không vừa mắt còn không nói, Liên Tĩnh Phong thì từ lúc ở ga ra đã thể hiện vũ lực của hắn xong, cậu mất hết niềm tin rằng trên thế giới này còn có người nào ôn nhã như ngọc nữa.
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân......”
“Cái gì?”
“Người cố chịu đựng đi.”
“Chẳng lẽ hiện tại ta không phải là đang chịu đựng hay sao? Chẳng lẽ hiện tại ta đang gặm tường hay sao?”
“Người trông như đang bị nghẹn vậy.”
“...... Nghẹn cùng chịu đựng có cái gì khác nhau hả?”
“Người chịu đựng sẽ thật yên lặng.”
“Trước khi bị em phát hiện, ta vẫn rất yên lặng!”
“Thế nhưng biểu cảm của người rất phong phú.” Tứ Hỉ nói, “Có nguy cơ chạm vào là nổ ngay.”
“Ha hả, ha hả, ha hả a......” A Bảo nghiêm mặt nói, “Em vừa đụng vô cái ngòi nổ rồi đó.”
Tứ Hỉ quay đầu, ngửa mặt nhìn cậu.
A Bảo vừa lúc rũ mi nhìn xuống.
Một người một quỷ ở trong một cái góc tối như mực cứ như vậy quỷ dị mà nhìn nhau.
“Liếc mắt đưa tình để sau đi.” Đàm Mộc Ân nhìn qua, “Lại đây, cho xin chút máu.”
Thân thể A Bảo dựa như dán dính vào vách tường, sắc mặt trắng bệch lắc đầu lia lịa.
Đàm Mộc Ân nói: “Cậu không muốn tìm sư đệ sư thúc cùng quỷ sử của cậu về à?”
A Bảo nói: “Tôi muốn chứ sao không, nhưng tôi không muốn lấy mạng sống của mình ra để đổi đâu.”
Đàm Mộc Ân nghiến răng nói: “Chẳng qua là một giọt máu trên đầu ngón tay mà thôi, đâu cần phải chặt đầu moi tim gì đâu chứ.” Nếu không phải muốn triệu hồi ra quỷ soa cần phải có máu của cậu, hắn cũng lười cùng cậu cò kè mặc cả.
Quỷ soa đã nhập vào hình nhân giấy lắc lư đi về hướng A Bảo.
A Bảo khó xử rút tay về nói: “Tôi không thể đâu a, cái kia, tôi trời sinh ít bạch cầu, miệng vết thương khép lại rất chậm......”
Đàm Mộc Ân ba bước cũng thành hai bước xông qua, nắm tay cậu lên dùng kim đâm xuống.
“A!” A Bảo siết chặt nắm tay hô đau.
Một giọt máu từ ngón tay của A Bảo chảy ra, tên hình nhân giấy kia nháy mắt đã nhào tới, mở cái mồm to của nó đang muốn cắn xuống, nhưng mới nửa đường đã bị một cánh tay vừa xuất hiện xách lên.
A Bảo giật mình nhìn vị tổ sư gia không biết từ nơi nào vừa nhảy ra đang một tay bắt lấy hình nhân giấy, một tay bắt lấy ngón tay của mình đưa vào miệng mút..... Cậu theo bản năng muốn rụt ngón tay lại, lại bị cắn một ngụm.
Ấn Huyền theo dõi cậu, cặp mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
A Bảo vẻ mặt cầu xin, chậm rãi duỗi thẳng ngón tay, “Tổ sư gia gia, thịt của ta không ngon đâu.”
Ấn Huyền mút vào miệng vết thương trên ngón tay cậu, cho đến lúc không còn mùi tanh của máu nữa mới buông tay cậu ra.
A Bảo bật người nhảy về phía sau hai bước.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong một người tay nắm chặt hoàng phù, một người cầm trong tay kiếm gỗ, cảnh giác nhìn Ấn Huyền, cả hai người đều lo sợ một khi hắn quay người lại sẽ đem bọn họ tiêu diệt toàn bộ.
Ấn Huyền xách tên người giấy lên, dùng tay kia nhẹ búng một cái, người giấy lập tức cháy thành tro, rơi trên mặt đất.
Đàm Mộc Ân đau lòng nhìn quỷ soa thật vất vả mới thỉnh tới được cứ như vậy bị đuổi về, phẫn nộ nói: “Ngài chính là Vân tiên sinh?”
Ấn Huyền nói: “Các ngươi muốn tìm hồn phách của Trương Giai Giai đúng không?”
Đàm Mộc Ân nói: “Ngài đem cô ấy giấu ở đâu?”
“Đi theo ta.” Ấn Huyền phất tay áo xoay người đi về hướng đầu đường.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong liếc nhau một cái.
Liên Tĩnh Phong dẫn đầu đuổi theo.
Đàm Mộc Ân do dự một chút, cuối cùng giậm chân một cái, đi theo phía sau.
A Bảo rơi lại sau cùng.
Tứ Hỉ nhẹ giọng nói: “Đại nhân không đi sao?”
A Bảo nói: “Em nói buổi tối chúng ta nên ăn bò bít-tết hay là ăn lẩu đây?”
“Chúng ta?” Tứ Hỉ kinh hỉ nói. Đây là không phải có nghĩa là A Bảo đại nhân muốn dùng hoàng phù để cho hắn cũng được thể nghiệm mỹ thực nhân gian một chút sao, chuyện này thật quá tốt nha.
Một con hạc giấy không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng dừng ở trước người A Bảo.
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân, đây là cái gì?”
A Bảo thử đi về hướng Ấn Huyền đã đi hai bước, con hạc giấy liền đi theo hai bước. A Bảo nhấc chân bước về hướng ngược lại, con hạc đột nhiên bay sang, phun một ngụm lửa vào chân A Bảo, A Bảo sợ tới mức lập tức lui chân, xoay người đuổi theo phương hướng bọn Ấn Huyền đã đi.
Bọn họ đi không mau, cậu đuổi theo không đến nửa phút đã vượt qua.
Đàm Mộc Ân không kiên nhẫn nhìn cậu một cái.
A Bảo lau mồ hôi, cười gượng nói: “Tất cả mọi người không đói bụng a.”
Bụng của Đàm Mộc Ân liền ùng ục xem như trả lời.
A Bảo thoải mái, hoá ra không chỉ có một mình cậu đang phải chịu đói.
“Ngài muốn mang chúng tôi đi tới chỗ nào?” Đàm Mộc Ân nói sang chuyện khác để che dấu xấu hổ của mình.
Ấn Huyền không lên tiếng, mà là vẫy một chiếc xe taxi.
......
Té ra tổ sư gia cũng biết dùng xe taxi đó nha.
A Bảo ngạc nhiên trợn to mắt nhìn.
Sự thật chứng minh Ấn Huyền không những biết đi taxi, mà còn rất am hiểu quy tắc khi ngồi taxi. Ngồi ở phía trước chính là Đàm Mộc Ân, cho nên tất nhiên hắn phải trả tiền xe. Tổ sư gia đứng sau nên lên xe cuối cùng, cho nên không cần chen chen chúc chúc bên trong, xuống xe cũng không cần chui a chui ra bên ngoài.
Vất vả duy nhất chính là A Bảo, cậu ngồi ở giữa Liên Tĩnh Phong cùng tổ sư gia, một người là chưởng môn phái Thanh Nguyên vừa giết xong cương thi còn không lau tay, một người là phản đồ của Quỷ Thần tông làm tức chết sư phụ không nháy mắt trong truyền thuyết.....
Đời trước nhất định cậu đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức, cho nên mới phải làm miếng giảm xóc giữa hai người bọn họ.
Mục đích đến chính là bãi xe ngầm?
A Bảo ngửa đầu nhìn tòa nhà lớn trước mặt...... Thật quen mắt. Nếu như câu chuyện này có đạo diễn chỉ đạo thì hắn nhất định rất bủn xỉn, chỉ có mấy ngoại cảnh mà cứ phải quay đi quay lại như thế này.
Đàm Mộc Ân cũng sửng sốt. Tuy rằng trời đã tối, nhưng hình dáng của toà cao ốc này đã in thật sâu trong lòng hắn rồi, muốn quên cũng khó.
” Ngài đem người giấu ở chỗ này à?” Hắn hỏi.
Ấn Huyền vẫy tay áo đi hướng lên phía trên.
Gã bảo an mới vừa rượu đủ cơm no chuẩn bị đi tuần tra một vòng thì nhìn thấy cách ăn mặc kỳ quái của hắn, lập tức đi đến, vừa muốn mở miệng hỏi, đã thấy Đàm Mộc Ân cùng A Bảo sau lưng của hắn, lúc này sắc mặt hắn liền biến đổi, nhanh như chớp chạy mất dép.
Cửa lớn mở ra, đại sảnh thuần một màu trắng, ngọn đèn trên trần yếu ớt mà lạnh lẽo buồn tẻ.
Ấn Huyền đi thẳng đến thang máy ấn phím đi lên lầu.
Qua một lát cửa thang máy mở.
Đàm Mộc Ân đề phòng nhìn hắn.
Liên Tĩnh Phong tuy rằng không biểu hiện rõ ràng giống như Đàm Mộc Ân, nhưng cũng bày ra tư thế phòng thủ, chỉ có A Bảo thức thời đứng ở sau lưng hai người bọn họ.
Khóe miệng Ấn Huyền câu lên, tựa tiếu phi tiếu đi vào trước.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong theo sau vào thang máy, một trái một phải giữ cửa, thế cho nên A Bảo không thể không đứng ở bên cạnh hộp số thang máy làm ‘tiểu thư thang máy’.
“Tầng mấy?” A Bảo hỏi.
“Tầng cao nhất.”
A Bảo ấn xong tầng cao nhất, sau đó đóng cửa.
Cửa chậm rãi khép vào giữa.
Bả vai Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong đột nhiên bị đụng phải một chút, đành phải lui lui về phía sau, cánh cửa phịch một tiếng đóng lại.
......
Trong thang máy còn thừa lại ba người.
” Không thể nghe lời hắn đi lên tầng cao nhất!” Đàm Mộc Ân đưa tay chọt chọt mấy cái nút.
A Bảo theo bản năng cản lại, nhìn về phía Liên Tĩnh Phong.
Liên Tĩnh Phong lạnh nhạt nói: ” Nếu như hắn muốn ra tay, chúng ta muốn cũng phòng không được.”
Nếu phòng không được cần gì phải phòng nữa nhỉ?
Đàm Mộc Ân hình như cũng đã nghĩ thông suốt đạo lý này, chậm rãi thu hồi tay, ngay sau đó nhìn chằm chằm A Bảo nói: “Cậu có quan hệ gì với hắn?”
A Bảo nói: “Ách, quan hệ của tổ sư gia cùng tỉnh lược tôn?”
Đàm Mộc Ân nói: “Hắn tại sao lại vì cậu mà khẩn trương.”
“Khẩn trương vì tôi?” A Bảo trong đầu hiện lên tình cảnh Ấn Huyền mút ngón tay mình. Lúc ấy cậu chỉ lo lắng đến chuyện ngón tay mình sẽ bị ăn mất, hoàn toàn không ý thức được đó là tư thế ám muội cỡ nào.
Cánh cửa đinh một tiếng mở ra.
A Bảo hoàn hồn nhảy ra ngoài.
Đàm Mộc Ân nhíu nhíu mày cẩn thận theo sát ở phía sau cậu.
Tầng trên cùng rất nhỏ, chỉ có mấy gian văn phòng cùng một cái cầu thang dẫn lên sân thượng.
A Bảo do dự nhìn về phía Liên Tĩnh Phong.
Liên Tĩnh Phong nhìn cái cầu thang kia một cái, liền rút kiếm gỗ đào ra, chậm rãi đi lên.
A Bảo đi theo phía sau hắn, Đàm Mộc Ân đi cuối cùng.
Cầu thang làm bằng sắt, đi lên phát ra tiếng rung động bang bang, phía cuối có một cánh cửa nối liền với sân thượng, gió đêm thổi từng đợt, vừa lạnh vừa ẩm.
Đi đến cuối cầu thang, Liên Tĩnh Phong chậm rãi đẩy cửa ra.
Sân thượng rộng lớn từ từ phơi bày ra trước mắt.
Ba người sáu con mắt lập tức tập trung tại nơi có hai ngọn nến đỏ thẫm chiếu rọi. Ở đó có một người trẻ tuổi đang ngồi thưởng thức bò bít tết một mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.