Chương trước
Chương sau
Thuật Ngũ quỷ bàn vận tuy nổi tiếng nhưng người biết sử dụng nó thì lại không nhiều lắm, hiện nay được xưng là tinh hoa thì chỉ còn lại có phái Ngự Quỷ là còn kế thừa được, bởi vậy Đàm Mộc Ân không đề phòng chặt chẽ, không ngờ còn có rắc rối như thế này xảy ra.
Đàm Mộc Ân nhìn A Bảo chằm chằm, ánh mắt đó thấy thế nào cũng như là đang nhìn ‘kẻ tình nghi số một’ vậy.
A Bảo vội vàng mặc áo khoác vào chạy ra phía ngoài, “Tam Nguyên đã đuổi theo rồi, đến giờ vẫn chưa thấy quay trở lại, nói không chừng đã đuổi kịp.”
A Bảo lẩm nhẩm đọc chú ngữ.
Một dòng tia màu u lam xuất hiện nối từ trong phòng ra thẳng ngoài cửa. Đệ tử Phái Ngự Quỷ cùng quỷ sử của mình có mối liên kết rất sâu sắc, ngoài việc có thể dùng ý niệm để trao đổi với nhau ở khoảng cách xa cả ngàn cây số còn có một mối liên kết thông qua quỷ tuyến.
A Bảo mở cửa, chỉ thấy dòng tia sáng như bị nhiễu, dẫn thẳng đến lối xuống cầu thang bộ.
Căn hộ của Trương Giai Giai tuy không ở tầng cao nhất, nhưng cũng cách tầng cao nhất không bao xa, từ cầu thang bộ chạy xuống ít nhất cũng phải chạy hai mươi mấy tầng. A Bảo đảo mắt, nói với Đàm Mộc Ân: “Chúng ta phân công nhau đuổi theo đi. Anh đi thang bộ, còn tôi đi thang máy hén.” Ngón tay cậu còn chưa kịp ấn nút thang máy đã bị Đàm Mộc Ân chặn đứng giữa đường.
Đàm Mộc Ân cầm lấy ngón tay cậu, cười hì hì nói: “Đối phương có thể từ dưới mí mắt của tôi và cậu đem người trộm đi, nhất định là pháp lực của hắn rất cao cường, chúng ta vẫn không nên tách ra hành động, để tránh bị tiêu diệt từng bộ phận.”
” Rất có lý rất có lý”, A Bảo cười gượng hai tiếng, “Vậy cùng nhau đi thang máy đi......”
Đàm Mộc Ân túm lấy cổ cậu kéo chạy về hướng thang bộ.
” Uy uy, có chuyện phải thương lượng cho tốt chứ, a, cẩn thận, bậc thang kìa...... Nga! Tôi không kêu anh tự cẩn thận mà bảo anh cẩn thận dùm cho tôi đi...... A a a...... A!” Cả người A Bảo dán dính trên tường, bởi vì tốc độ lao xuống lầu quá lớn, tường thiếu chút nữa đã bị cậu đâm cho lõm một lỗ vào trong.
Đàm Mộc Ân nắm vai cậu, u ám nói: “Tốt nhất cậu đừng có bày ra đủ trò, mau đem Trương Giai Giai giao ra đây.”
A Bảo đau khổ vuốt cái mũi đã đỏ lên, hai mắt rưng rưng nhìn hắn nói: “Đừng nói với tôi anh cho rằng Trương Giai Giai là do tôi bắt đi đấy nhá?”
Đàm Mộc Ân khoanh tay trước ngực liếc cậu.
” Tuy rằng tôi cũng từng muốn có một chuyện tình lãng mạn như vậy, nhưng mà...... Lòng có dư mà lực không đủ a.” A Bảo bất đắc dĩ nói, “Ngũ quỷ còn được xưng là ngũ ôn, muốn thỉnh bọn họ di chuyển nhất định phải trả công rất hậu, tôi tự nhận trong lòng không có suy nghĩ lẩn quẩn như vậy.”
Đàm Mộc Ân nhíu mày nói: “Không phải nói trước đó cậu nói muốn biểu diễn thuật ngũ quỷ bàn vận sao?”
A Bảo nói: “Biểu diễn thôi mà, dù sao Trương Giai Giai cũng nhìn không thấy bọn Tứ Hỉ, tôi định để cho bọn họ tuỳ ý cầm vài thứ đánh lừa là được.”
Tứ Hỉ lắc đầu nói: “A Bảo đại nhân, gạt người là không đúng.”
A Bảo nói: “Ân, cho nên loại chuyện sai trái này ta định để dành cho bọn ngươi làm.”
Tứ Hỉ: “......”
Đàm Mộc Ân nhìn cậu, thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên sắc bén, “Thật sự không phải là cậu làm?”
A Bảo nhấc tay nói: “Tôi thề!”
Sắc mặt Đàm Mộc Ân trở nên căng thẳng, xoay người đi như bay xuống dưới lầu.
A Bảo nhẹ nhàng thở ra, chậm rì rì chạy theo xuống.
Tứ Hỉ ở phía sau cậu thúc giục nói: “A Bảo đại nhân, người đi quá chậm đó.”
A Bảo nói: “Ta là người có thai mà.”
Tứ Hỉ nói: “Em không phải Đồng Hoa Thuận.”
“Nhắc tới Đồng Hoa Thuận, không biết sư đệ cùng sư thúc bọn họ thế nào rồi.” A Bảo nhàn nhàn móc di động ra, vừa chạy vừa gọi điện thoại.
Di động của Khâu Cảnh Vân đang ở tình trạng tắt máy, di động của Cung Cửu lúc đầu là không ai nghe, chờ thêm một lát, cũng biến thành tắt máy.
” Làm cái gì vậy chứ?” A Bảo nói thầm.
Mặc dù rít gào trong nội tâm nhưng ở mặt ngoài Tứ Hỉ cũng chỉ dám hàm súc mà nhỏ giọng oán giận: “A Bảo đại nhân, tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng chúng ta mới chạy được có ba tầng.”
A Bảo nói: “Thế này không được!”
Tứ Hỉ cho rằng cậu sẽ tăng tốc độ đi xuống, ai ngờ cậu chuyển bước chân bước ra khỏi cầu thang bộ.
Tứ Hỉ kinh hãi, đuổi theo nói: “A Bảo đại nhân đi đâu đó?”
” Vẫn là đi thang máy đi.” A Bảo bình tĩnh ấn cái nút.
Tứ Hỉ: “......”
Thang máy xuống đến lầu một, A Bảo chạy tới cầu thang thì thấy lam tuyến vẫn kéo dài dẫn xuống phía dưới như cũ, đến chỗ rẽ thì chuyển hướng, thông xuống hướng tầng ngầm. Cậu đi xuống dưới vài bước, mơ hồ nhìn thấy một tầng ánh sáng trắng âm u xuyên thấu qua cánh cửa, hắt lên cầu thang.
Tứ Hỉ nói: “A Bảo đại nhân, người không phải đã phát hiện ra cái gì rồi chứ?”
A Bảo nói: “Ta cảm thấy được không khí này rất giống một bộ phim kinh dị nha.”
Tứ Hỉ dán sau lưng cậu nói: “Em là nhân vật chính sao?”
A Bảo: “......” Bầu không khí này đến bất thình lình mà đi cũng đột ngột. Cậu rón ra rón rén đẩy cửa ra, đây là một bãi đỗ xe ngầm khổng lồ, xe hiệu đủ loại kiểu dáng đậu đầy bên trong.
Lam tuyến vòng về phía bên trái rẽ vào sâu hơn bên trong.
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân, em đi đằng trước dò đường, vạn nhất có gió thổi cỏ lay gì, ngài liền đem em triệu trở về nha.”
A Bảo lặng lẽ niệm chú, cảm ứng được mối liên hệ giữa hắn và Tam Nguyên lúc này vẫn chưa biến mất hoàn toàn như với Đồng Hoa Thuận, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra,” Không cần, em đi theo phía sau ta, ta bảo vệ em.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân, em không cần bảo hộ.”
A Bảo cắn răng nói: “Nhưng mà ta cần.”
“Được rồi.” Tứ Hỉ chợt trái chợt phải lắc lư nhảy nhót bốn phía xung quanh cậu.
A Bảo nói: “Ta cần lính bảo an địa phương biết im lặng.”
Tứ Hỉ nói: “Quỷ đi đường không có tiếng động.”
A Bảo nói: “Ta là nói đến vấn đề thị giác.”
Tứ Hỉ nói: “Em đang ở trạng thái ẩn thân mà...... Đại nhân, nếu ngài không có thiên nhãn, ngài sẽ không nhìn thấy em.”
” Thì ta đang mở! Chẳng lẽ em muốn tìm cái nút nhét mắt ta lại sao......” A Bảo đột nhiên biến sắc, chạy vội vàng về phía trước.
Tứ Hỉ cuống quít đi theo phía sau cậu.
Hơi thở của Tam Nguyên làm sao đột nhiên mỏng manh thế này?!
A Bảo một bên chạy một bên lấy từ trong túi ra một cái hình nhân bằng giấy, kẹp nó vào giữa hai ngón tay rồi  đọc chú đốt đi.
Hơi thở của Tam Nguyên dần dần mạnh mẽ trở lại.
A Bảo chạy hơn phân nửa vòng, mới phát hiện phía dưới hầm ngầm tầng một của bãi ô tô còn có một thông đạo dẫn xuống tầng thứ hai. Hơi thở của Tam Nguyên đang từ nơi đó truyền ra. Cậu đang muốn đi xuống, liền thấy một cái bóng màu trắng chậm rãi từ phía dưới đi lên.
Tứ Hỉ hét lên một tiếng, đột nhiên trốn vào trong lòng ngực cậu.
A Bảo nhìn thấy hắn, đôi chân không tự chủ được run lẩy bẩy.
Thật mạnh!
Mặc dù cách mấy chục bước, cậu vẫn nhận thấy được cảm giác áp bách từ trên người đối phương truyền đến.
Chẳng lẽ đây là uy lực trong truyền thuyết?
Cậu cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn người đang đi tới cho rõ ràng, nhưng càng trợn to hai mắt, lại càng mơ hồ, y như một cái thấu kính bị dính hơi nước, một mảnh mông mông lung  lung.
Cái bóng màu trắng đến gần rồi.
A Bảo xoay người muốn chạy, thế nhưng chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Tứ Hỉ đột nhiên từ trong lòng ngực cậu xông ra ngoài.
Đừng đi!
A Bảo quýnh lên, liều mạng đọc thanh tâm chú ở trong lòng, sương mù hôi hổi trước mắt bỗng nhiên biến mất, tầm mắt nhất thời sáng ngời trở lại.
Đối phương hình như không nghĩ tới cậu lại có thể phá giải thuật vụ ảnh của mình, lông mày hơi hơi nâng nâng.
Hảo......
Đẹp!
Sau khi đối diện với khuôn mặt của đối phương, trong óc A Bảo trống rỗng.
Xinh đẹp, anh tuấn, suất khí,......mấy từ này hình như cũng không thích hợp để dùng miêu tả người ở trước mặt này.
Đó là một loại tú lệ đại khí thanh trong tương tự như cao sơn lưu thuỷ, ngay cả một đầu tóc bạc trắng phiêu dật cũng không thể làm hắn giảm đi nửa phân sức quyến rũ.
Tóc trắng? Phiêu dật?
“Ể?”
A Bảo đột nhiên tỉnh lại, vừa mới nói một chữ, liền cảm thấy con mắt đau đớn một trận, không khỏi che mắt lại, chờ đau đớn qua đi mở mắt lại lần nữa, thì làm gì còn đầu bạc, mị ảnh, cùng với hầm ngầm tầng hai cái gì nữa.
Ngay mặt cậu là hai chiếc BMWs màu đen có rèm che, cánh cửa đang mở rộng trống rỗng cũng giống như ảo giác mà cậu tưởng tượng ra vậy.
Tứ Hỉ kích động bật thốt lên: “Đại nhân, thật tốt quá, chúng ta chưa có chết!”
A Bảo nhu nhu con mắt nói: “Chỉ có ta không chết.”
Tứ Hỉ đột nhiên ôm tim nói: “Ế? Tại sao em phải nói như vậy chứ? Chúng ta không phải đang đuổi theo Tam Nguyên sao? Tam Nguyên đâu?”
A Bảo buông tay, nghi hoặc nói: “Em không nhớ rõ sao?”
” Nhớ rõ cái gì chứ?”
” Nam nhân đầu bạc, còn có một cái thông đạo rộng như vậy?” A Bảo lấy tay so đo.
Tứ Hỉ nói: “Lúc nào?”
” Vừa mới.” A Bảo chỉ vào hai chiếc xe kia, “Nơi này! Em còn bị dọa đến mức chui vào trong ngực ta, nhưng khi đối phương tiếp cận liền xông ra ngoài!”
Tứ Hỉ mờ mịt nói: “Em vừa nãy vẫn đi theo đại nhân, sau đó đi vào nơi này, sau đó nữa......” Hắn ấn ấn cái trán dùng sức nghĩ nghĩ, “Quên rồi.”
A Bảo: “......” Làm sao có thể? Chẳng lẽ nói, đối phương có thể tùy ý lấy đi một đoạn trí nhớ của Quỷ Hồn?
Tứ Hỉ thấy sắc mặt cậu không tốt, thật cẩn thận nói: “Đại nhân, chúng ta có đi tìm Tam Nguyên nữa không?”
“Tam Nguyên.” A Bảo vừa lên tiếng thì nhìn thấy Tam Nguyên biến thành thật thể, đang cố hết sức ôm Trương Giai Giai từ phía sau một chiếc xe BMWs màu bạc đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.