Chương trước
Chương sau
Quyển 1 - Bách niên mộng (Giấc mộng trăm năm) 

Cô hồn dã quỷ tựa như những kẻ lang thang trong nhân loại, bọn chúng chỉ có mỗi việc là ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, lạc thú duy nhất chính là ngồi đếm thời gian.
” A, lại một ngày trôi qua rồi~.”
Đây là chuyện rất đáng để cho bọn chúng xúc động, bởi vì điều này có nghĩa là ngày chúng được quỷ sai dẫn đi đầu thai lại gần thêm một ngày.
Bất quá có đôi khi chúng sẽ bị Ngự Quỷ Sư trưng dụng, đi làm chút việc kiếm chút thu nhập thêm — chức vị chính thì vẫn là cô hồn dã quỷ vô công rồi nghề kiêm thêm chân sai vặt giúp đưa tin, đe doạ mấy tên lừa đảo hoặc là làm quỷ sai ngoài biên chế chuyên môn đi bắt ác quỷ khác.
...... Tóm lại, Ngự Quỷ Sư bảo làm cái gì thì chúng nó làm cái đó, từ sau khi làm quỷ, vấn đề đạo đức pháp luật mà nhân loại phải lo lắng đối với bọn chúng chẳng có tí liên quan gì. Cái gọi là khoản thu nhập thêm thì trừ bỏ tiền âm phủ không xài được ra thì còn có thể đi theo Ngự Quỷ Sư thoát khỏi nơi tử địa giam cầm mình để nơi nơi đi dạo, ngắm những phong cảnh trên quả địa cầu mà khi còn sống chưa kịp xem, hoặc là dùng phù chú Ngự Quỷ Sư cho để hồi tưởng một chút mùi vị thức ăn của trần gian, vân vân.
Đơn giản mà nói, chính là tiêu hao thời gian cho dễ dàng hơn.
Hơ, nhưng mà đây là dưới tình huống bình thường nha.
Chuyện gì mà chẳng có ngoại lệ, Ngự Quỷ Sư cũng chia ra rất nhiều loại mà–
“A Bảo đại nhân, chúng ta đã gần hai tháng không bước chân ra khỏi cửa rồi!” Đồng Hoa Thuận nằm bò trên sô pha, u oán đem mắt mũi miệng của mình nhào nặn, đem chúng nó đảo qua đảo lại dày vò.
A Bảo lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, “Tứ Hỉ.”
Tứ Hỉ vèo một cái từ TV vọt sang đây, “Đại nhân.”
A Bảo nói: “Trong nhà còn bao nhiêu gói mì ăn liền?”
Tứ Hỉ nói: ” Sáng nay em mới đếm, hết rồi.”
Ngũ quan của Đồng Hoa Thuận lập tức trở về nguyên trạng, y vui rạo rực mà bổ nhào vào trên người A Bảo, “Đại nhân! Chúng ta đi ra ngoài đi, đi siêu thị, đi siêu thị mua đồ ăn đi! Gà nướng vàng óng, thịt xông khói đỏ au, bánh bao thơm ngào ngạt...... chao ôi, em thèm quá đi!”
A Bảo quay qua Tứ Hỉ ngoắc ngoắc ngón tay, “Gọi điện thoại đi, ta muốn ăn pizza.”
Đồng Hoa Thuận dùng quỷ lực biến mình thành thực thể, dùng sức nặng đè A Bảo, hai tròng mắt dùng sức trừng, rớt xuống dưới.
A Bảo cũng không thèm nhìn tới mà tiếp được hai tròng mắt y, nhét trở vào trong hốc mắt, sau đó vỗ vỗ đầu của y nói: “Ngoan, nhịn chút đi, một năm sẽ trôi qua nhanh thôi mà.”
Đồng Hoa Thuận khóc không ra nước mắt, “Hiện tại mới có ba tháng hà.”
A Bảo nói: ” Xem đi, đã ba tháng rồi đó thôi.”
“Đại nhân, người có bụng rồi nè, nằm im một chỗ sẽ biến thành cục thịt mỡ cho coi!” Đồng Hoa Thuận bất mãn chọt chọt cái bụng cậu.
A Bảo nói: “Bên trong có em bé đó, phải dưỡng thai, đi ra ngoài trúng gió.”
Đồng Hoa Thuận nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại nhân, người gạt người, người là nam, người không thể có em bé được!”
A Bảo nói: “Mang thai phải mười tháng. Mười tháng sau em sẽ biết.”
Đồng Hoa Thuận nhảy từ trên sô pha xuống, gục vào lòng ngực Tam Nguyên từ đầu tới đuôi vẫn an vị trên ghế lẳng lặng đọc sách, “Đại nhân lại lừa tui kìa!”
Tam Nguyên lạnh lùng đẩy y ra, “Cậu che mất tầm nhìn của tôi đó!”
Đồng Hoa Thuận tức giận đến giậm chân, đứng xa xa chỉ vào A Bảo nói: “Đại nhân, đại nhân, em muốn cùng ngài huỷ bỏ hiệp ước!”
A Bảo rốt cục ngồi dậy, từ dưới sô pha tha ra một quyển sổ: “Ờ, vậy để ta tính chi tiêu em ở nhà ta mấy ngày này......”
Đồng Hoa Thuận thở phì phì nói: “Ngài đã nói có thể sử dụng tiền công để gán nợ.”
A Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy. Truyền tin một ngàn tệ, bắt được quỷ nhỏ một vạn tệ, bắt được quỷ lớn hai vạn tệ, bắt được ác quỷ thì mười vạn tệ...... Thế nhưng, những chuyện này em đã làm được chưa ha?”
Đồng Hoa Thuận rơi lệ đầy mặt “Đại nhân, người đâu có cho em cơ hội.”
“Vậy thì là không có.” A Bảo dính nước miếng vào ngón tay để lật sách, “Cho nên em thiếu nợ ta một trăm sáu mươi ba vạn năm nghìn một trăm năm mươi sáu tệ, miễn đi số lẻ, em còn nợ ta một trăm sáu mươi ba vạn năm nghìn một trăm năm mươi tệ.”
“......” Đồng Hoa Thuận mò mò lấy ra hầu bao của mình, đổ tiền ra đếm, “Đại nhân, em chỉ có hai trăm tệ hà.” Y tủi thân chép chép miệng.
A Bảo thở dài, buông quyển sổ, dang rộng hai cánh tay về phía y.
Đồng Hoa Thuận vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực cậu.
A Bảo một bên vuốt đầu y, một bên đem tiền riêng của y nhét vào trong túi tiền của mình: ” Coi như lấy tiền lời trước đi.”
Đồng Hoa Thuận nói: “Nhưng đó là tiền âm phủ mà.”
A Bảo nói: “Ta, biết, có thể lần sau dùng để mua chuộc em đi.”
Đồng Hoa Thuận: “......”
” Ai, lười biếng như vậy là không được.”
A Bảo lườm Đồng Hoa Thuận.
Hai mắt Đồng Hoa Thuận đỏ bừng nhìn lại cậu, “Đại nhân, những lời này không phải do em nói.”
A Bảo buồn bực nói: “Ta biết.”
Đồng Hoa Thuận nói: “Đại nhân, sau lưng ngài có một người kìa.”
“Ta biết.” A Bảo chậm rãi đưa tay vuốt mặt, sau đó tươi cười đầy mặt xoay người lại, sau đó nữa nhào đến ôm người kia một cái thật to, “Nga, sư thúc, ngọn gió nào đem người thổi tới đây vậy? Ngài không biết đó chứ, ngài không ở bên cạnh ngày nào con cũng nhớ ngài đó nha!”
Cung Cửu sờ sờ đầu cậu, mỉm cười nói: ” Mấy ngày không ra khỏi cửa rồi?”
A Bảo mặt không đổi sắc nói: “Hai ngày.”
Cung Cửu nói: “Đồng Hoa Thuận?”
Đồng Hoa Thuận lớn tiếng nói: “Hai tháng.”
A Bảo lập tức lấy ra một cái hoàng phù dán vào cái trán y.
Cung Cửu cười tủm tỉm nhìn A Bảo, “Không tệ nha. Một năm không gặp, lá gan càng ngày càng lớn.”
A Bảo ho khan nói: “Chủ yếu là gần đây thiên hạ rất thái bình, không có gì cần thiết phải đi ra ngoài.”
“Phải không?” Cung Cửu từ sau lưng rút ra một tờ báo ném sang cho cậu, ‘Vậy đây là cái gì?”
A Bảo đón tờ báo lấy hai mắt ngắm: “Những người chết đều là những nữ minh tinh trẻ tuổi, nhất định có rất nhiều đồng nghiệp nhận vụ này rồi, cho dù đi cũng không tới phiên con đâu, hà tất phải uổng phí tiền xe?”
” Ai nói không tới phiên con?” Cung Cửu nhìn cậu, “Con là đệ tử của chưởng môn phái Ngự Quỷ ta, ai dám giành trước con hả?”
A Bảo bắt đầu xoè tay đếm: “Đàm chưởng môn của phái Hoàng Phù nè, Liên chưởng của phái Thanh Nguyên nữa nè......”
Cung Cửu nói: “Ta đích thân mang con đi.”
A Bảo xụ mặt, “Nhất định phải đi sao?”
Cung Cửu nói: “Không đi không được.”
A Bảo nói: “Có lẽ lúc chúng ta tới nơi, mấy cổ đã được siêu độ xong rồi.”
“Ta không phải kêu con đi siêu độ cho mấy cổ mà là bảo con đi bắt hung thủ.” Cung Cửu nói.
A Bảo kinh ngạc nói: “Bắt hung thủ? Đó không phải là chuyện của cảnh sát sao?”
“Bọn họ không bắt được.” Cung Cửu từ phía sau lấy ra một cái tẩu thuốc đốt lên, chậm rãi hút một ngụm, nói, “Ta đã đi xem qua, không thấy hồn phách của mấy nữ minh tinh đó đâu, tuyệt đối không phải do người thường làm.”
A Bảo nói: “Có lẽ bị quỷ sai câu về địa phủ rồi?”
Cung Cửu nói: “Không có khả năng, các cô ấy là chết oan, mà Uổng Tử thành gần trăm năm nay không nhận thêm quỷ mới, mấy cổ không có chỗ nào để đi, chỉ có thể quanh quẩn ở nơi xảy ra án mạng.”
A Bảo nói: “Con nghĩ Đàm chưởng môn, Liên chưởng môn sẽ có biện pháp, chúng ta nên tin tưởng vào bọn họ.”
Cung Cửu rút điếu thuốc ra, cười nói: “Đi chuẩn bị hành lý đi.”
A Bảo nói: ” Con vừa gọi đồ ăn, hay là ăn xong rồi hẵng đi.”
Cung Cửu từ phía sau móc ra hai cái bánh nướng áp chảo bự chảng.
A Bảo vẻ mặt phức tạp nhìn bánh nướng áp chảo, “Sư thúc, có chuyện này con đã muốn hỏi người từ lâu rồi nha, người có phải là........ Đôrêmon không vậy?”
Cái tẩu gõ xuống đầu cậu bụp bụp bụp.
Bị nhốt trong nhà hai tháng, Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận đều lộ ra vẻ mặt vui sướng như trời hạn gặp mưa rào, ngay cả Tam Nguyên từ trước đến nay vui giận không thể hiện ra ngoài mặt cũng phối hợp hít vài ngụm không khí trong lành.
” Có cần thiết phải khoa trương như vậy không?” A Bảo không cam lòng lầm bầm, “Mấy đứa là quỷ, chất lượng không khí với mấy đứa mà nói căn bản không có gì khác biệt.”
Đồng Hoa Thuận nói: “Đại nhân, người không thể kỳ thị quỷ, sớm hay muộn gì người cũng sẽ biến thành quỷ thôi.”
A Bảo mắt trợn trắng, “Đa tạ cát ngôn nhé.”
Cung Cửu đi mua vé xe lửa đã trở lại, tổng cộng hai vé.
Đồng Hoa Thuận u oán nói: “Sư thúc đại nhân, người muốn ba chúng ta phải đi xe chui sao?”
A Bảo nói: “Sư thúc cho ba đứa mi chạy theo xe lửa.”
Hai mắt Đồng Hoa Thuận lập tức rớt ra hai giọt nước mắt to như quả bóng bàn, “Đại nhân!”
Cung Cửu thấp giọng nói: “Có người đang nhìn chúng ta.”
A Bảo đỡ trán, “Ở nhà ngốc lâu lắm rồi, quên mất chúng nó là quỷ.”
Đồng Hoa Thuận lập tức đem nước mắt thu trở lại, cảm động nói: ” Thì ra đại nhân vẫn xem chúng ta là đồng loại.”
Cung Cửu sợ bọn họ cứ thì thì thầm thầm sẽ bị coi là bệnh thần kinh rồi bị bắt nhốt vô trại tâm thần, lập tức lôi kéo A Bảo đi vào trạm lên xe.
Có rất nhiều người ngồi trên xe lửa.
Chung quanh chỗ của A Bảo cùng Cung Cửu đều ngồi chật ních người.
Đồng Hoa Thuận, Tứ Hỉ cùng Tam Nguyên chỉ có thể đứng.
Đồng Hoa Thuận đứng một lát đã chịu hết nổi, liền ngồi lên đùi một người thanh niên.
“Không được nhúc nhích.” A Bảo quát.
Đồng Hoa Thuận cùng người thanh niên đồng thời cứng đờ.
Cung Cửu dùng tẩu thuốc gõ bụp bụp lên đầu A Bảo, “Phải có lễ phép chứ.”
A Bảo lập tức lộ ra nụ cười sáng chói, “Vừa rồi, tôi nhìn thấy ánh mắt anh hơi bị  lệch, nhìn kỹ lại lần nữa, thì ra không phải do mắt bị lệch mà là mặt anh bị lệch.”
“......” Người thanh niên phì cười một tiếng, ‘phủi’ Đồng Hoa Thuận thiếu chút nữa là ngồi luôn trên người hắn xuống.” Cậu còn nhớ rõ tôi hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.