Ban đêm, sau khi Thần Nhứ tắm gội, Lâm Lang cầm khăn vải lau mái tóc dài ướt đẫm của nàng. "Quận chúa, nô tỳ nói một câu người đừng giận. Nô tỳ cảm thấy Nhu Gia công chúa cũng rất đáng thương." Lâm Lang vừa nói vừa chú ý phản ứng của Thần Nhứ.
Mí mắt Thần Nhứ nhấc lên, "Nàng ấy đáng thương? Ai mà không đáng thương chứ? Lâm Lang, kẻ làm nên chuyện lớn tất phải trả giá. Chúng ta là người quyết chí thề phục quốc, tổn thương của Cảnh Hàm U chỉ vừa mới bắt đầu." Nhìn Cảnh Hàm U, Thần Nhứ cũng đau lòng. Nàng vốn tự giận mình vì đau lòng cho kẻ thù chiếm nước, nhưng hiện tại nàng đã nghĩ thông. Người đâu phải cỏ cây, ai vô tình cho đặng. Nàng có tình cảm với Cảnh Hàm U, nàng phải thừa nhận điều này.
Nhân lúc xưa, quả hôm nay. Cảnh Hàm U, nàng chung quy phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.
Cảnh Hàm U bận đã nhiều ngày, bận đến mức đôi khi chẳng có thời gian nghĩ về chuyện Thần Nhứ. Tiền triều có nhiều quan viên mắc tội như vậy, người trong đế đô đều hoảng sợ. Mấy kẻ đó ai mà không dây mơ rễ má? Liên lụy lẫn nhau, thế cục đế đô dường như không quá ổn định. Hoàng thượng đã nhận ra điều này, hắn vừa đốc thúc Hình bộ mau chóng thẩm tra, sớm ngày cho kết quả làm an lòng quần thần; vừa bảo Cảnh Hàm U lúc nào cũng phải chú ý hướng đi trong đế đô, lỡ như có biến, tùy thời xuất binh can thiệp.
Ở thời điểm mấu chốt này, nước Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905110/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.