"Ý của đại tỷ là hoàng cung nước Phong có kẻ để mắt tới Thần Nhứ?"
Ân Khang công chúa lắc đầu, "Ta đoán thôi. Thần Nhứ linh diệu đến thế, ai nhìn mà chẳng muốn? Đến muội cũng chết không buông tay muội ấy, huống chi là đàn ông?" Thấy đôi mắt Cảnh Hàm U loé sáng, nàng vỗ vỗ tay ngũ muội nhà mình. "Ngày mai ta phải lên đường rồi. Tương lai nếu muội có cơ hội tới nước Phong, nhớ đến thăm tỷ tỷ đấy. Phụ hoàng tuổi tác lớn, ta không thể tận hiếu trước mặt người, cũng là một việc đáng tiếc."
"Đại tỷ, ta nhớ rõ." Khuyên lơn đã quá nhiều, đến lúc thật sự phải chia tay, ngược lại chẳng còn lời gì để nói.
Hôm sau, Ân Khang công chúa xuất giá. Đây là chuyện lớn của nước Lịch, hoàng đế hoàng hậu và tất cả thành viên hoàng thất đều có mặt. Công chúa hòa thân gả xa đương nhiên phải thực hiện trình tự lễ nghi rườm rà. Thần Nhứ ngồi trong cung Vũ Yên, nghe tiếng trống kèn loáng thoáng truyền đến, âm thầm thở dài.
Nếu nước Dịch vẫn còn, chắc lúc này nàng đã xuất giá rồi. Nhớ lúc phụ hoàng còn sống, ông đã từng thảo luận với nàng phải gả tới nước nào. Lúc ấy mình trả lời thế nào nhỉ? Hình như là nước Khánh biên giới phía Bắc. Bởi vì bách tính nước Khánh hung hãn, dũng mãnh thiện chiến. Một khi thành công thông gia, nước Dịch không phải sợ nước Lịch uy hiếp nữa, có thể liên thủ với nước Khánh hình thành thế giáp công nước Lịch. Người ở nước Khánh kia… Tay Thần Nhứ vịn trên song cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905095/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.