"Đừng…" Nhìn điệu bộ không chịu dừng tay của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ thế nhưng thật sự sợ hãi.
"Dậy ăn cơm nào." Cảnh Hàm U cười đỡ nàng dậy, thấy nàng xoa eo nhíu mày, không khỏi tự kiểm điểm một chút.
Đồ ăn được đưa vào, Cảnh Hàm U cẩn thận đút cho Thần Nhứ, coi nàng ăn hết cơm mới yên tâm. "Lát nữa Linh Âm sẽ đưa thuốc vào, bổ thân thể, không cho phép nàng bỏ uống."
"Nàng muốn đi ra ngoài?" Thần Nhứ đã nghe ra ý ngoài lời nói của nàng.
"Chuyện hôm qua phải bẩm báo với phụ hoàng, cũng phải nói một tiếng với mẫu hậu. Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ mau chóng trở về." Cảnh Hàm U nói, cúi đầu hôn lên môi Thần Nhứ một cái, cười ra cửa.
Thần Nhứ sờ môi mình, lắc đầu. Nàng mệt muốn chết luôn rồi, lúc này thực sự không muốn suy nghĩ mấy thứ mệt mỏi kia, ngủ trước rồi nói.
Phùng quý phi ở trong điện Tiêu Lan đợi ròng rã một ngày, ngoại trừ biết Cảnh Hàm U đi gặp hoàng đế hoàng hậu thì không còn tin tức truyền tới nữa. Thái giám bà ta phái đi cũng không có tăm hơi, tất cả đều khiến bà ta đứng ngồi không yên.
Phong Thành công chúa ngồi ở bên nhìn dáng vẻ lo lắng của mẫu phi, không nhịn được khuyên nhủ: "Mẫu phi, người không cần lo âu như vậy. Nhu Gia biết chuyện là do người làm chủ thì sao? Một kẻ mất nước mà thôi, chẳng lẽ phụ hoàng lại trách phạt người?"
Phùng quý phi thở dài. "Con đừng quên phụ hoàng của con thế mà cắt ba thành bồi tội cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905090/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.