Năm đó, hai người mười bốn tuổi. Hôm ấy Thần Nhứ phụng sư mệnh đi hái thảo dược ở sau núi, hồi lâu chưa về. Cảnh Hàm U không yên lòng, chưa được cho phép mà đã tự mình đi đến sau núi. Nàng tìm khoảng chừng một canh giờ mới thấy Thần Nhứ dưới mặt vách đá. Thần Nhứ rơi xuống vách đá, cũng may đủ nhanh nhẹn, bắt lấy dây leo dài, cuối cùng không bị thương. Có điều muốn đi lên cũng không phải chuyện dễ.
"Sao muội lại xuống đây?" Nhìn Cảnh Hàm U không hề do dự nắm dây leo nhảy xuống trước mặt mình, Thần Nhứ cau mày hỏi.
"Cứu tỷ đi lên!" Cảnh Hàm U nói như lẽ hiển nhiên.
Thần Nhứ cười khổ, "Bây giờ chúng ta mắc kẹt như nhau rồi, muội cứu ta lên bằng cách nào?"
Đến giờ Cảnh Hàm U mới nhận ra vấn đề này, ngẩng đầu nhìn vách đá cao cao, nàng chợt ngây người.
Thần Nhứ bất đắc dĩ, vừa lắc đầu vừa kéo dây leo, "Dây leo ở đây rất rắn chắc. Đáng tiếc ở gần vách đá chẳng có một ngọn cỏ, căn bản không có chỗ mượn lực. Ta thử mấy lần đều thất bại trong gang tấc, không ngờ rằng người tới tìm ta là muội." Nói xong thở dài một hơi.
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Sư tỷ, là ta thì sao? Tỷ cho rằng ai sẽ đến?"
Thần Nhứ không chú ý sắc mặt Cảnh Hàm U đã thay đổi, vẫn ngẩng đầu nhìn lên, "Chắc là Tĩnh Tô."
"Giang sư phó đang dạy võ công cho muội ấy, muội ấy nào có thời gian đến cứu tỷ." Cảnh Hàm U bĩu môi. "Hơn nữa tỷ đừng xem nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905080/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.