Thấy nụ cười của Thần Nhứ, Tái Phúc khẽ giật mình. Nàng ta không rõ có phải là mình nhạy cảm hay không, chỉ là luôn cảm thấy ánh nhìn của Thần Nhứ hàm chứa ẩn ý. Cộng thêm sắc mặt tái nhợt, môi đỏ kiều diễm của Thần Nhứ, trông càng khiến người ta kinh ngạc. Quả nhiên, Thần Nhứ cũng không chịu được màu môi của mình, bảo Linh Âm lau son đi. Nàng đưa bàn tay tinh tế vuốt môi son đỏ thắm, "Sợ là cả đời ta đều không dùng được màu sắc này." Thần Nhứ xưa nay không thích màu chói mắt, nhất là loại màu đỏ thẫm này. Nàng từng nói đùa, loại màu này nàng chỉ chịu tô khi gả đi. Bây giờ nghĩ lại, mình đã không còn cơ hội mặc áo cưới. "Quận chúa, thân thể người còn bệnh, về giường nghỉ ngơi đi ạ." Linh Âm chải búi tóc linh xà kế * đơn giản cho nàng, cài một cây trâm gỗ theo lời nàng. * đây là linh xà kế (nguồn ảnh: bilibili) Thần Nhứ lắc đầu. "Lâu rồi không ra cửa, ta muốn đi ra ngoài một lát." "Quận chúa!" Lần này Tái Phúc và Linh Âm đều không đồng ý. Thần Nhứ bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nằm lên giường lần nữa. Cung Đoan Hoa. Hoàng hậu nghe nói Thần Nhứ bị người hạ độc, mấy ngày gần đây lại bệnh nặng, bà không khỏi lắc đầu. "Cô ta thật ra rất biết chịu đựng, bị như vậy mà cũng không báo lên. Độc kia… là Phùng quý phi hạ đúng không?" Cung nữ thiếp thân Phụng Linh đáp: "Vâng ạ." Hoàng hậu cười một tiếng. "Thế chẳng phải bây giờ Phùng quý
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]