"Tại sao đột nhiên không nói nữa?" Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng.
Thần Nhứ bừng tỉnh, cười lắc đầu, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm. Trà ở đây đương nhiên không thể so với hoàng cung, rất chát miệng. Nhưng Thần Nhứ lại không thèm để ý. Hoàng cung có sự xa hoa của hoàng cung, dân gian cũng có sự tự tại của dân gian. Nếu có thể không gánh vác thù nước hận nhà, lá mặt lá trái * với kẻ địch, nàng tình nguyện làm một nữ nhân bình thường nhất.
* lá mặt lá trái: ý chỉ giả dối, không trung thực, dễ trở tay.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, đã thấy một cụ già dẫn theo một cô nương mười sáu mười bảy tuổi cầu khách ăn cơm gọi bài hát, xem ra là người hát rong. Khi cầu đến bàn của Thần Nhứ và Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U không nói gì, Thần Nhứ lại thuận miệng gọi một bài 《 Thu lệnh khúc 》*
* dịch ra là 《 Khúc mùa thu 》
Cụ già nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này, bài đó không thể hát đâu!"
Đuôi lông mày Thần Nhứ giương lên, "Vì sao không thể hát?"
Cụ già nói: "Đây là bài hát của nước Dịch, nhưng bây giờ nước Dịch đã không còn rồi, triều ta có quy định, không thể hát bất kỳ bài nào của nước Dịch trong tửu lâu trà tứ *. Người vi phạm sẽ bị kiện cáo!"
* tửu lâu là quán rượu, trà tứ là quán trà.
Thần Nhứ thật không biết quy định này. Nàng thoáng nhìn Cảnh Hàm U bên cạnh, lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905057/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.