“Bởi vì, ta cũng nhớ nàng.”
--------------------
Linh Âm nhíu mày, “Nô tỳ vẫn lo lắng.”
“Không có gì đáng lo.” Thần Nhứ an ủi Linh Âm, “Dù sao ta cũng không ở lại bao lâu, mấy tháng mà thôi. Chờ Thái tử đăng cơ, tộc nhân an toàn, bách tính một lần nữa an ổn sống qua ngày, biên cương không còn họa chiến tranh, ta sẽ lập tức đến Phi Diệp Tân, đó mới thực sự là công thành lui thân.”
Dù đã trải qua bao nhiêu ấm ức, hiểu lầm, trái tim Thần Nhứ từ đầu đến cuối vẫn hướng về ánh sáng. Nàng nhẫn nhịn mà không hèn mọn, kiêu ngạo mà không kiêu căng. Nàng chỉ làm ra sự lựa chọn tốt nhất đối với tình thế, dẫu sự lựa chọn này sẽ tổn thương bản thân. Nàng có sự đảm đương và trách nhiệm nên có với quốc gia và tộc nhân của mình, nàng yêu quý mảnh quốc thổ này, nhưng xưa nay không chấp nhất với nó. Nàng khéo léo dẫn dắt như nước, nàng thuận thế mà đi như gió. Nàng từ trước tới giờ không cưỡng cầu cái gì, tình cảm có lẽ là chấp niệm duy nhất của nàng. Về việc đời sau sẽ đánh giá Trấn quốc Di Mẫn công chúa như thế nào, nàng không quan tâm.
Lại hơn một tháng trôi qua, Thái tử Dịch Già Tề đang làm các loại công tác chuẩn bị trước khi lên ngôi. Toàn bộ người dân nước Dịch cũng vô cùng ủng hộ người quân chủ vực dậy bọn họ từ trong bóng đêm mất nước, dẫn đầu bọn họ trải qua thử thách chiến tranh. Mấy ngày này Thần Nhứ rất thanh nhàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3560286/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.